Đầu tiên không phát ra tiếng động, sau đó ôm nhau khóc lớn.
Cậu sao lại ngốc như vậy? Làm gì phải xin lỗi Ngô Hà? Cô ta xứng sao?”
Đỗ Thanh Hoa lau nước mắt: “Nếu không phải vì cô ta cậu có thể chọc phải Hà Minh Viễn sao?”
“Cậu không thể xảy ra chuyện.” Trần Nam Phương đột nhiên nhìn phía trước, đôi tay lại nắm chặt quần áo của bạn tốt: “Không thể xảy ra chuyện.”
“Cậu có phải hay không lại nghĩ đến anh ta?” Đỗ Thanh Hoa thở dài thật mạnh: “Nam Phương tớ sẽ không sao, tớ đáp ứng với cậu tớ sẽ tốt lên, cái cây tình bạn của chúng ta sẽ cành lá tốt tươi, đâm thẳng lên trời cao.”
“Tớ biết, nếu tớ có thể làm cái gì cho cậu không bị tổn thương hay ủy khuất, tớ tại sao lại không làm?” Trần Nam Phương dừng một chút: “Nếu năm đó tớ có thể ngăn cản Dạ Hành xảy ra chuyện, tớ cái gì cũng đều nguyện ý.”
“GCon nhỏ ngốc này!” Đỗ Thanh Hoa võ võ lưng cô: “Cậu thật lòng như vậy, có thể trở thành bạn của cậu thật sự là tớ đã tu luyện mấy đời.”
“Tớ cũng vậy.” Trân Nam Phương buông bạn tốt ra, dặn dò: “Mau nghỉ ngơi cho tốt, cậu phải thật sự chăm sóc bản thân mình cho khỏe đấy.”
“Nam Phương à, sắt mặt cậu thật sự rất kém, đi tìm bác sĩ kiểm tra đi.” Đỗ Thanh Hoa cũng lo lắng cho cô.
Cô lắc đầu: “Tớ không sao, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”
“Thật không? Nếu không cậu cùng tớ nằm một lát?” Đỗ Thanh Hoa võ võ vị trí bên người: “giống như lúc học đại học ấy, chúng ta không phải thường xuyên ngủ cùng nhau sao?”
“Được!”
“Minh Viễn, xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
Ngô Hà theo sát bên cạnh Hà Minh Viễn: “Em không ngờ bọn họ phản ứng quá như vậy…”
“Thật ra em lo lắng tình hình của Thanh Hoa, muốn đi xem sao, sau này em sẽ không làm như vậy!”
“Minh Viễn, anh đợi em được không?” Hà Minh Viễn trâm ngâm dừng lại, thân hình cao lớn cường tráng ngược lại không có quay về, nhưng đủ để làm cho Ngô Hà vui vẻ rồi.
Đôi mắt của cô ta đầy phấn khích.
“Anh đã nói rồi, em không cần xin lỗi ai cả.” Anh lạnh lùng nói: “Vì dưa chín ép không ngọt, nên sau này đừng ép.”
“Em hiểu rồi.” Ngô Hạ cúi đầu thật sâu, giống như một đứa trẻ làm sai: “Đứa bé trong bụng của Nam Phương sẽ không sao chứ?” Hà Minh Viễn quay người lại, đôi mắt đen như kim cương, kiềm chế hàn khí từ bản thân.
Giọng điệu có chút ôn hòa mấy phần: “Bên phía Minh Kỳ, anh đã giao phó rồi. Sau này sẽ không làm khó em nữa. Hôm nay em không cần phải đến công ty. Hãy về nghỉ ngơi đi.”