“Tớ muốn nói tình cảm, tư tưởng, hai cái này không liên quan gì đến thời gian” Đỗ Thanh Hoa gật đầu: “Cậu không cần lo lắng, trong thế giới của tớ không có cái gì gọi là tình cảm.”
“Haizz, tớ không biết phải khuyên cậu thế nào nữa.” Trần Nam Phương có chút bực bội: “Chuyện này không liên quan đến Hà Minh Viễn thì tốt, tớ thật sự sợ anh ta vì tớ mà đối phó với cậu.”
“Anh ta dám?”
Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Trân Nam Phương vang lên.
“Đàn anh Thẩm Minh.” Cô lắc lắc điện thoại với Đỗ Thanh Hoa: “Tớ nghe máy rồi.”
Thấy bạn mình không trả lời, Trân Nam Phương mở loa ngoài, giọng nói của Thẩm Minh vang lên: “Nam Phương, em tìm thấy Thanh Hoa rồi sao?”
“Ừm, cô ấy ở ngay bên cạnh em.”
“Em đưa điện thoại cho cô ấy!”
“Loa đang bật!” Đỗ Thanh Hoa lạnh lùng nói.
“Thanh Hoa, đã xảy ra chuyện rồi!”
Không biết vì sao, sau khi nghe xong, Trân Nam Phương dường như hiểu được tư tưởng mà Đỗ Thanh Hoa nói.
Người bạn trai quen nhau bốn năm năm gọi điện, việc đầu tiên là không quan tâm đến bạn gái.
“Trời không sụp được đâu.” Thái độ của Đỗ Thanh Hoa lạnh nhạt.
“Thanh Hoal” Thẩm Minh ở đầu dây bên kia có vẻ rất lo lắng, gần như hét lên: “Nếu lần này chúng ta vi phạm hợp đồng, công ty Thiên Ưng mà chúng ta gây dựng lâu nay sẽ phá sản.”
“Vậy thì phải hỏi anh rồi, tại sao anh lại ký hợp đồng như vậy?” Giọng nói của cô ấy cũng càng lúc càng lớn, mang theo khí chất căm thù sắt thép: “Anh có não không?”
“Đã ký rồi, cứ nghĩ cách đi.” Thẩm Minh nói: “Chúng ta không chọc nổi Hà Minh Viễn.”
Trần Nam Phương nhíu mày bối rối nhìn cô bạn: “Thanh Hoa?”
“Thẩm Minh, anh đừng lôi tôi vào.
Lần này là sơ suất của anh!” Đỗ Thanh Hoa tức giận nói: “Nếu không ngãm lại, anh tự mình giải quyết đi.”
Cô ấy ngắt cuộc gọi.
Trân Nam Phương vuốt lưng cô bạn, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, Thanh Hoa, đã xảy ra chuyện gì? Đàn anh đã ký hợp đồng gì? Có nghiêm trọng không? Là Hà Minh Viễn…”
“Thật sự không phải, đừng có nghe lời Thẩm Minh nói bậy.” Đỗ Thanh Hoa mạnh mẽ kéo tóc cô: “Lần này bất động sản Thiên Đạt bị cạy lên nên anh ta làm loạn, ở bữa tiệc hôm đó không biết đã chọc phải người nào, đối phương ra giá bảy tỷ, phục vụ ba năm.”
“Điều kiện cũng ổn mà, đối phương lừa đảo sao?”
“Trong điều khoản dịch vụ có viết rằng kiểm toán viên chính phải có chứng chỉ kế toán do nước Anh chứng nhận, nếu không sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng, và số tiền bồi thường thiệt hại được thanh lý sẽ gấp ba lần số tiền hợp đồng.” Cô ấy nhún vai: “Cậu biết đấy, phí để mời kế toán vien có chứng chỉ kế toán của nước Anh một năm mất tới mấy trăm triệu, thực sự là một khoản lỗ”
Trần Nam Phương chớp chớp mắt: “Tớ có chứng chỉ này, có thể giúp cậu.”