Hà Minh Viễn bước tới một bước, tự nhiên ôm chặt lấy bả vai của Trân Nam Phương rồi sau đó mới chào hỏi: ‘Chào giáo sư Naml Da mặt vợ tôi hơi mỏng, nhưng cô ấy dạy dỗ rất đúng, sau này tôi sẽ nghe lời vợ nhiều hơn.”
Mặt của cô càng đỏ ửng, chỉ muốn hất tay người kia ra nhưng lại sợ như vậy thì càng mất mặt.
“Để tôi sửa lại một chút.” Tạ Hàn Phong khó chịu xen lời: “Trân Nam Phương là vợ trước của Tổng giám đốc Viễn”
“Cái này… Tạ Đình Nam nghi ngờ không hiểu, ánh mắt ông ta nhìn Trân Nam Phương càng thêm dịu dàng trìu mến.
Cô không hiểu tại sao đối phương lại lộ ra ánh mắt như vậy, không khỏi thẳng tắp sống lưng, chỉ muốn chứng minh cho đối phương thấy là mình không tội nghiệp.
“Đừng nên nghe Hàn Phong nói bậy!” Hà Minh Viễn liếc xéo anh ta, cái tên miệng thối này đúng là muốn ăn đòn, nên dạy dõ lại một chút: ‘Giáo sư Nam đợi lâu chưa? Chúng ta đi ăn cơm đi”
“Được được…” Tạ Đình Nam vừa nói mà ánh mắt liên tục nhìn chăm chăm vào Trân Nam Phương.
Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng xét thấy không muốn dẫn thêm nhiều phiên phức không đáng có nên cô cũng không từ chối Hà Minh Viễn.
“Tên đầy đủ của giáo sư Nam là Tạ Đình Nam, trước khi đến Thâm Thành, ông ấy vần luôn sinh sống tại Canada.
Ông ta dạy học tại trường đại học Canada và là giáo sư của hệ kiến trúc.”
Anh nói khẽ bên tai của Trân Nam Phương: “Trước đây anh từng tham gia lớp học của ông ấy, ông ấy đã từng chỉ bảo anh rất nhiều.”
“Trước đây anh từng học tại đại học Canada à?” Trân Nam Phương không kìm được hỏi, trường đại học đó từng là ngôi trường mà cô mơ ước, trước giờ cô không biết anh còn từng học ở đó.
Nhớ lại thì chắc đó là mấy năm anh rời khỏi Thâm Thành.
“Đáng lẽ năm đó nên dẫn em đi cùng.” Anh lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm.
Trần Nam Phương không muốn nhớ lại hồi ức đã qua, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, cũng may bọn họ đặt cơm ở bên cạnh công ty, cũng sắp đến nơi rồi.
Sau khi ngồi xuống và gọi món ăn, cô lại cảm thấy ánh mắt của Tạ Đình Nam rơi vào người cô, nhưng ngẩng đầu nhìn lại đối phương đã quay đầu đi.
“Ông có chuyện gì muốn nói với tôi à?” Trần Nam Phương suy nghĩ, chớp mắt một cái, quyết định phá vỡ cục diện này.
Tạ Đình Nam kinh ngạc một lúc lâu, xấu hổ khoát tay: “Không! Không có việc gì hết.”
“Nam Phương xinh đẹp như vậy thì người khác nhìn lâu một chút cũng đâu có gì là lạ đâu!” Tạ Hàn Phong cười hi hi ha ha, trông dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Ánh mắt Hà Minh Viễn trở nên tối tăm hơn một chút, cố ý nhích lại gần sát Trần Nam Phương: “Vợ tôi rất xinh đẹp.”
Thấy giáo sư Nam lại muốn lái sang chuyện của vợ mình, anh đã tặng ông ta một ánh mắt đầy mùi thuốc súng trước thời hạn để ngăn chặn cái miệng của đối phương.
“Sao giáo sư Nam lại về nước vậy?”
Anh nhàn nhạt nhìn sang, thế nhưng khí thế không thể xem nhẹ.
“Lá rụng về cội mà, tôi cũng đã ra nước gần hai mươi năm rồi, nên đã đến lúc quay về quê hương thôi.”