“Nếu có chứng cứ thì anh có thể thay đổi hành động của mình sao?”
Trần Nam Phương hỏi ngược lại anh, cô cũng không đợi anh trả lời, thế nhưng cười một tiếng: “Đáng tiếc rằng tôi lại không có chứng cứ, mà cho dù có cũng sẽ không đưa cho anh, mà tôi sẽ giao thẳng đến đồn cảnh sát cơ.”
Hà Minh Viễn đi tới trước giường bệnh của cô, lạnh lùng nói với Đỗ Thanh Hoa: “Cô đi ra ngoài trước đi!”
“Không bao giờ!” Cô ấy không chỉ không đi ra mà còn đứng chắn trước mặt Trân Nam Phương: “Anh muốn làm gì thì cứ làm với tôi đây này!”
“Yên tâm đi, cô cũng sẽ nhanh chóng nhận được dạy dõ thôi.” Anh còn không thèm nhìn Đỗ Thanh Hoa lấy một cái: “Bây giờ tôi có chuyện cần nói với Nam Phương.”
“Nếu anh dám dạy dỗ Thanh Hoa, tôi sẽ không nói cho anh biết bất cứ chuyện gì cả!” Trân Nam Phương nhìn thăng vào mặt anh: “Hà Minh Viễn, tôi thật sự cảm thấy chúng ta không cần phải tiếp tục dây dưa với nhau nữa đâu!”
“Đúng thế…” Đô Thanh Hoa lên tiếng phụ họa, thế nhưng cô ấy vẫn còn chưa nói xong thì cánh tay cô đã nhanh chóng bị Hà Minh Viễn kéo ra ngoài.
“Anh Viễn!”
Động tác diễn ra gần như ngay lập tức của Trịnh Hoàng Bách khiến người ta cảm thấy nghi ngờ. Không chỉ có thế, anh ta còn che chắn trước mặt Đỗ Thanh Hoa nữa.
Ánh mắt Trân Nam Phương trở nên nghiêm túc, không ngờ câu nói tiếp theo của anh ta càng khiến cô cảm thấy kinh ngạc.
“Mong anh Viễn nương tay, đây là người của eml”
“Thanh Hoa sao?” Trân Nam Phương kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Thanh Hoa, vẻ mặt của người đẳng sau không nhịn được mà trở nên đỏ bừng.
Cô ấy cố ý đẩy Trịnh Hoàng Bách một cái, thấp giọng nói: “Anh đang nói bậy bạ cái gì thế?”
“Lời anh nói có vấn đề gì sao?” Anh †a nhíu mày, không hề buông tay Đỗ Thanh Hoa: “Suy nghĩ giúp chị dâu một chút đi.”
Đỗ Thanh Hoa hừ lạnh một tiếng, nhìn Trần Nam Phương gãi gãi đầu: “Chuyện đó… Tớ…”
“Chị dâu, tí nữa quay lại tôi sẽ giải thích với chị sau. Bây giờ tôi phải đưa cô ấy ra ngoài trước đã, để hai người có thể từ từ nói chuyện với nhau.”
Trần Nam Phương mờ mịt nhìn bóng lưng rời đi của hai người. Cho đến khi Hà Minh Viễn đưa tay ôm mặt cô thì cô mới hoàn hồn, cô đánh vào tay anh một cái, ra lệnh: “Buông tôi ra maul”
“Nam Phương, chúng ta có thể đừng gây gổ với nhau vì Ngô Hà nữa được không?”
“Không thể!” Cô lên tiếng từ chối: “Chính anh vẫn luôn bảo vệ cho cô ta, thế nhưng cô ta lại làm không biết bao nhiêu chuyện xấu!”
Trân Nam Phương mím môi: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh trai của anh không sao thì chắc chắn cũng sẽ không dung túng cho một người như thế.”
“Em không có chứng cứ.” Hà Minh Viễn lên tiếng nhắc nhở: “Nếu như em „ GÓP “Thì anh sẽ làm thế nào? Sẽ không che chở cho cô ta nữa sao?” Cô lên tiếng chất vấn anh: “Anh dám vi phạm lời hứa với anh trai của anh, trừng phạt cô ta sao?”
Ánh mắt anh trở nên sâu hút, gật đầu một cách chắc chăn: “Ừm.”