Quỳ xuống? Càng có thành ý?
Trân Nam Phương trong mắt như hiện lên sóng to gió lớn, cô thật không nghĩ tới Hà Minh Viễn sẽ che chở Ngô Hà đến trình độ này!
Không chỉ có cô kinh ngạc, ai nghe được lời này đều chấn động rồi!
“Minh Viễn anh điên rồi sao?” Trịnh Hoàng Phong xông tới, dùng sức đem Trần Nam Phương kéo về phía sau: “Anh không thể vì người không liên quan như vậy mà làm tổn thương Nam Phương!”
“Anh nói ai là người không liên quan?” Hà Minh Viễn hỏi lại.
Không đợi Trịnh Hoàng Phong có phản ứng, Đỗ Thanh Hoa la lớn: “Cậu chủ Hoàng Phong, anh bảo vệ Nam Phương cho tốt, cô ấy không thể quỳ trước bất luận kẻ nào, đặc biệt không thể quỳ trước mặt con điếm giả tạo này!”
Ngô Hà lã chã muốn khóc, chớp đôi mắt câu người, trong lòng lại vô cùng đắc ý, kế hoạch của cô ta đã thực hiện được.
Chuyện này sẽ làm Hà Minh Viễn và Trần Nam Phương hiểu lầm lớn, xem bọn họ làm sao có thể hoà hợp lại!
“Thật xin lỗi, tôi lập tức đi ngay…”
Ngô Hà buồn rầu nói, xoay người đi.
“Không cần phải nói xin lỗi, em không có lỗi với bất kỳ ai.” Hà Minh Viễn bước nhanh đến bên người cô ta, làm như phải cho cô chỗ chống lưng: “Đi thôi.”
Trân Nam Phương nhìn hai bóng dáng hai người cùng nhau biến mất, trái tim giống như bị vô số thanh kiếm đâm vào đến đau, đau đến mức thân thể cô không tự giác run rẩy, đau đến nước mắt cuồn cuộn. Cuồn cuộn tuôn ra.
Cô rốt cuộc cũng hiểu, lúc nấy khi vừa đến bệnh viện, anh đã vội vội vàng vàng, thì ra vận mệnh chú định đã sớm an bài tốt tiết mục này, chỉ có cô ngu ngốc mới tin tưởng anh sẽ nói ra lời ngon tiếng ngọt.
Còn nhịn không được mà chìm đắm vào.
“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong quay đầu lại xem, phát hiện khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt như tờ giấy, vội vàng đỡ cô: “Cô làm sao vậy? Chỗ nào không khoẻ?”
Đỗ Thanh Hoa cũng muốn xuống giường, lại bị Trịnh Hoàng Bách nhanh chóng đè lại: “Mẹ kiếp, cô muốn làm gì?”
“Cô đừng làm loạn, có nghĩ đến thương thế của cô chưa.” Mặt anh ta không biểu cảm mà nói.
“Không tốt thì không tốt!” Đỗ Thanh Hoa một chút cũng không để bụng, đẩy †ay Trịnh Hoàng Bách ra: “Anh làm như không thấy được không? Còn không nhanh xem thử Nam Phương sao rồi?”
“Không cần, tôi không sao, Hoàng Phong, bác sĩ Hoàng Bách làm phiền các anh đi ra ngoài một chút.” Trân Nam Phương chịu đựng không khoẻ ngồi lên ghế trên mép giường: “Tôi có lời muốn nói với Thanh Hoa.”