Nhưng không chú ý tới bốn ánh mắt căm thù xuất hiện sau lưng cô…
Gần sát lúc tan làm, Trân Nam Phương nói đến bệnh viện Minh Tâm thăm Thanh Hoa, Hà Minh Viễn lại đồng ý.
“Làm sao? Nhìn biểu tình của em, hẳn là anh từ chối em?”
Cô vội lắc đầu: “Không được! Anh đã đồng ý rồi.”
“Có điều kiện.”
Trân Nam Phương xoay người cất bước bỏ đi, cô làm bộ không nghe thấy.
“Ngày mai lại muốn ăn quả đào A+”
mật: Chân cô khựng lại, rồi chuồn đi.
Rất nhanh cô đã tới bệnh viện, Đỗ Thanh Hoa đang tức giận ở trong phòng!
“Thanh Hoa, cậu sao vậy?” Trần Nam Phương vội vàng đi tới, xoa xoa lưng bạn tốt: “Nếu không phải đợi ở bệnh viện, hiện tại tớ sẽ đi tìm bác sĩ Hoàng Bách.”
“Cái quái gì vậy, đừng nói nữa!” Đỗ Thanh Hoa lấy một túi bưu kiện từ tủ trên đầu giường xuống: “Nam Phương cậu xem, Đặng Vân Nhã lại tố cáo tới” . Chươ𝘯g 𝗆ới 𝘯hấ𝘁 𝘁ại ⩵ T𝒓𝑈𝗆T𝒓uуệ𝘯.𝚟𝘯 ⩵
Cô nhận lấy tài liệu, quả thật là giấy gọi do tòa án gửi tới, tuy nhiên cô cất đi rất nhanh và kiên định nói: “Thanh Hoa, cậu đừng lo, tớ đang nghĩ cách làm sao để đối phó với cô ta.”
“Nam Phương?” Đỗ Thanh Hoa nghỉ ngờ hỏi: “Cậu đã sớm biết con quái vật già xấu xí Đặng Vân Nhã đối phó với tớ rồi hay sao?”
“Tôi không trách cậu!” Đỗ Thanh Hoa xua tay và nói một cách nghiêm †úc: “Cậu là phụ nữ có thai, trong bụng cậu có con nuôi của tớ, tội gì phải hao tổn tinh thần vào mớ hỗn độn này.”
“Cô ta gây ra nhiều chuyện như vậy làm tớ ghét bỏ, nên tớ tất nhiên được tham dự, nếu không cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ.” Trân Nam Phương phân tích tình hình, còn nói chuyện ngày hôm nay ở tập đoàn Kim Địa cho bạn thân nghe.
“Con bà nó!” Đỗ Thanh Hoa rống lên một tiếng: “Nam Phương cậu làm tốt lăm! Không thể mềm tay với kẻ ti tiện bỉ ổi được!”
Nói xong cô ấy lại bổ sung một câu: “Tên khốn khiếp xem như lại làm một chuyện tốt, nhưng cũng không thể đơn giản tha thứ cho anh ta được!” i Không đợi Trần Nam Phương đáp ‘ lại, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Trịnh Hoàng Bách xỏ một tay vào túi đi vào: “Lợi ích giảm thu cộng với tăng chi đều chiếm cả, còn chiếm luôn điểm cao đạo đức nữa.”
“Anh có ý gì?” Mắt hạnh của Đỗ Thanh Hoa trợn lên giận dữ: “Anh quan †âm tôi chiếm bao nhiêu lợi ích làm gì, không chiếm của anh là được rồi!”
“Chiếm rồi mà.” Anh ta tà ác mở miệng, giống như một gã ăn chơi trác táng vô lý.
“Chiếm của anh làm cái gì?” Đỗ Thanh Hoa vén chăn lên xuống giường, cô ấy đứng trên mặt đất giằng co cùng anh ta: “Chỉ bằng anh tới đây phá tôi đã muốn rời khỏi bệnh viện trong nửa phút!”
Trịnh Hoàng Bách cúi đầu nhìn đứa †omboy thấp hơn mình nửa cái đầu, không biết làm sao anh ta lại muốn trêu chọc một chút: “Không phải việc này, cô vẫn không biết sao? Đặng Vân Nhã là em họ tôi, hình như vừa rồi cô mắng chửi người đó đó.”