“Không phải Minh Viễn để tôi làm †hư ký của anh ấy sao?”
Giám đốc Phi khoanh tay, như thể đang nhìn người bệnh thần kinh: “Quản lý trực tiếp Minh Kỳ của cô đã xác nhận răng cô không đủ năng lực để trở thành giám đốc quan hệ khách hàng của bộ phận tiếp thị.”
Đôi mắt cô ta đầy vẻ khoái chí và hả hê, cứ như muốn nói người như cô mà đòi làm thư ký của Hà Minh Viễn sao, vớ vẩn!
“Không, giám đốc Phi, cô chắc chứ?” Linda cũng đang xác nhận: “Chị Ngô Hà rất thân với tổng giám đốc Minh Viễn kia mà.”
Ngụ ý của câu này là đang nói đến mối quan hệ của Ngô Hà và Hà Minh Viễn.
“Thân thiết à?” Giám đốc Phi nheo mắt và nghiêm khắc khiển trách: “Con mắt nào của cô nhìn thấy vậy? Còn cô nhìn bằng con mắt nào mà cho rằng chức vị của tập đoàn Kim Địa dựa trên mối quan hệ quen biết hơn là năng lực cá nhân?”
“Tôi…” Linda cứng họng, không nói nên lời, không dám có bất kỳ lời phản bác nào.
“Cô làm sao?” Giám đốc Phi không muốn bỏ qua: “Là thư ký của tổng giám đốc Minh Viễn mà ba hoa bàn về cuộc sống của sếp, chỉ trích việc ra quyết định của công ty, và bôi nhọ hình ảnh của công ty, tôi nghĩ cô cũng cần ký vào thỏa thuận chấm dứt hợp đồng đấy.”
“Giám đốc Phi!” Linda kêu lên, cô ấy không muốn bị đuổi việc. Không ai biết cô ấy đã đạt được bao nhiêu lợi ích khi làm thư ký cho Hà Minh Viễn.” Tôi đã sai, xin hãy tha thứ cho tôi.”
“Không thể tha thứ.” Trác Phi lấy điện thoại di động ra giải thích ngắn gọn.
Ngay sau đó đã có người tới xử lý, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Ngô Hà ở một bên ngẩn ra, mấy trang giấy cô cầm trong tay nặng như ngàn cân, sự thăng chức mà cô vốn tưởng hoá ra lại biến thành cách chức!
Mà còn là giáng chức một cách triệt để, gần như gạt ra ngoài!
Lúc này cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là cầu xin Hà Minh Viễn giúp đỡ, anh ấy nhất định sẽ giúp cô, anh ấy từng nói sẽ chăm sóc cô mãi mãi cơ mài Có tiếng bước chân vững vàng truyền đến, Ngô Hà hung hăng quay người lại, với đôi mắt ầng ậng đầy nước mắt, và hét lên vô cùng bi thương: “Minh Viên.”
“Sao em lại ở đây?” Vừa nói dứt lời, đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn Trân Nam Phương.
Trân Nam Phương cũng tình cờ nhìn sang và chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh ấy.
“Minh Viên, anh xeml” Ngô Hà gần như đã lao tới mà than thở với anh ấy: “Bọn họ muốn chuyển em xuống kho, em không muốn đi, em rất có năng lực, em thừa sức làm thư ký cho anh.”
“Làm thư ký cho tôi sao?” Đôi mắt Minh Viễn chợt nheo lại: “Không được, tôi đã có thư ký rồi.”
Sau đó anh ta nhìn Trác Phi, nhún vai: “Đó là sự sắp xếp của quản lý Minh Kỳ.”
Một lúc sau, cô ấy nói tiếp: “Nếu cô Ngô muốn đổi công việc, phải được sự đồng ý của quản lý trực tiếp.”
“Nếu đã như vậy, hãy làm theo quy định của công ty.”
Trân Nam Phương ngồi sang một bên, hai tay nhỏ đang nắm chặt đã thả lỏng một chút, xem ra Hà Minh Viễn không giúp đỡ Ngô Hà gì cả, hơn nữa xem ra anh ta cũng không thu xếp việc của mình và Ngô Hà.
Vậy là mình đã trách nhầm anh ấy rồi sao?