“Mợ ba, cô không có… Ô, điện thoại của cô đổ chuông, là cậu bal”
“Ơ, mợ ba cô không lưu số điện thoại di động của cậu ba sao?”
Trần Nam Phương giật lấy điện thoại, úp úp mở mở giải thích nói: “Thật sao? Có lẽ là thao tác sai rồi?”
Cô vội vàng bắt điện thoại, để bỏ qua chuyện này: “Alo, Hà Minh Viễn.”
“Tỉnh rồi à?” Một giọng nói từ tính †rầm khàn phát ra từ tai nghe điện thoại, với vẻ gợi cảm khó tả.
Khi cô nhận ra mình đang nghĩ gì, trái tim Trân Nam Phương nhảy dựng lên, mơ hồ đáp lại một tiếng, giây tiếp theo dường như cô nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
Nhưng không hẳn vậy.
“Đã ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa!” Cô lớn tiếng đáp lại: “Em còn phải đi tắm nữa, có lẽ sẽ rất lâu đấy”.
“Tốt lắm.” Hà Minh Viễn ngữ khí nhàn nhạt nói, sau đó liền cúp điện thoại.
Trân Nam Phương: “…’ Anh có ý gì thế? Chê cô chậm chạp sao? Lại tức giận rồi à? Hay đang cảnh cáo cô?
Hàng loạt suy đoán đổ dồn vào đầu cô, cô đau đầu thở dài một hơi, vội vàng đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ăn trưa, thay quần áo rồi đi tới tập đoàn Kim Địa.
“Nam Phương?” Khi Tô Thanh Nhã nhìn thấy Trân Nam Phương, cô ta sững sờ một lúc rồi mới lên tiếng chào hỏi: “Em tới Kim Địa làm việc sao?”
“Em… Cô không ngờ lại gặp người quen, cũng không biết nên bắt chuyện như thế nào, lại nhìn thấy Trịnh Hoàng Bách đang ngôi trên sô pha dành cho khách, liền vội vàng chào hỏi.
Nhưng anh ta không thực sự muốn đáp lại lời chào hỏi của cô.
“Hoàng Bách, nhìn Nam Phương mặc đồ công sở xem thật xinh đẹp!” Tô Thanh Nhã lùi vê bên cạnh Trịnh Hoàng Bách và cười nói.
Trần Nam Phương hơi nhíu mày, rất kinh ngạc khi Tô Thanh Nhã lại gọi cô thân mật như vậy. “Vẻ đẹp của một người không phải nằm ở bên ngoài.” Anh ta liếc ngang nhìn Trần Nam Phương, nói ra tuy rằng là lời mỉa mai, nhưng trong lòng anh ta biết rõ người phụ nữ trước mặt này đơn thuần như tiên nữ trên trời, nhưng lại có dáng người ma mị không kể đâu cho hết, chẳng trách anh trai anh ta lại nhất kiến chung tình với cô.
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Nhưng Hà Minh Viễn có thể sẽ không buông tay nữa.
Ôi.
“Hoàng Bách, anh không biết rằng trái tim Trần Nam Phương của chúng ta cũng rất lương thiện sao.” Tô Thanh Nhã trìu mến nắm lấy cánh tay của Trần Nam Phương, nửa quở trách, nửa nũng nịu nói.
Cô cụp mắt, nhíu chặt lông mày, che giấu sự khó chịu.
Đúng lúc này, thư ký đi ra khỏi phòng làm việc của Hà Minh Viễn, nhẹ giọng nói: “Giám đốc Nhã, Tổng giám đốc gọi cô vào.”
“Cảm ơn Alice.” Tô Thanh Nhã gật đầu, cầm tập tài liệu và điện thoại di động trên ghế sô pha lên, nói nhỏ với Trịnh Hoàng Bách: “Vậy anh đợi em một lát”
“Được, đi vào đi.”
Tô Thanh Nhã không thể che giấu ý cười trên mặt: “Nam Phương, chúng ta cùng vào đi, chị đi vào ký một văn kiện thôi.”