“Bà nội… Trần Nam Phương đang định từ chối thì điện thoại đã ồn ào reo lên, vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng nói trâm thấp ngông cuồng của Hà Minh Viễn, anh hỏi cô đang ở đâu: “Em, em đang ở chỗ bà nội, em trở về ngay đây.”
Cuộc điện thoại vô tình bị cúp ngang.
Ngọc Cẩm đã đeo sợi dây chuyền ngọc kia lên cổ cô.
“Được rồi, con về với Minh Viễn đi.”
Bà Diêu hài lòng gật đầu: “Hiếm khi thấy nó dính người như vậy đấy.”
Trần Nam Phương thật muốn khóc.
Tên ác ma kia không phải đang dính người đâu ạ!
Trên đường trở về, Trần Nam Phương càng ngày càng cảm thấy không đúng.
Nghe giọng điệu của Hà Minh Viễn ban nấy, rõ ràng anh ấy không biết cô đến chỗ bà Diêu, nhưng Ngọc Cẩm lại nói anh biết rồi còn gì.
Cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu được sự tình rắc rối trong đó, vậy nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng lo lắng thấp thỏm của cô.
Nhất là khi cô trở về biệt thự, không khí lạnh lếo như băng tan nguy hiểm bao trùm lấy cô, cô còn chưa kịp điều chỉnh trạng thái thì cổ đã bị người ta bóp nghẹt.
“AI Hà Minh Viễn!” Trân Nam Phương sợ hãi hét lên.
“Cô chạy đến chỗ bà nội tôi làm gì?”
“Là là là, dì Cẩm kêu em qua đó… Dì ấy nói đã báo anh biết rồi…”
Sau khi lắp bắp giải thích, Trần Nam Phương vốn tưởng rằng anh sẽ buông cô ra, không ngờ lực trong tay lại càng lớn hơn nữa.
Hà Minh Viên dùng đôi mắt hung ác sâu thắm nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp tựa như một cơn bão sắp ập đến: ‘Bà nội đã nói với cô những gì?”
Cô bị bộ dạng của anh làm cho sợ đến mức tái mặt, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng: “Cũng không nói gì, chỉ tặng cho em một sợi dây chuyên ngọc thôi.
Ánh mắt anh di chuyển xuống chiếc cổ thon dài của cô, mặt dây chuyền ngọc bích sáng bóng trên làn da trắng nốn của cô.
Không thể giải thích được, hầu kết anh hơi động một chút.
“Em đã nói không thể nhận, nhưng bà nội nhất quyết phải tặng cho em nên là…” cả người Trần Nam Phương cứng đờ, nhưng vần cố gắng giơ tay tháo dây chuyền ngọc xuống: “Em định về sẽ đem đưa lại cho anh, bây giờ tháo ra ngay đây.”
Tuy nhiên, cô càng lo lắng thì càng thất thần, tìm một lúc vẫn không thấy đâu cả.
Có lẽ do ánh mắt Hà Minh Viên quá hung dữ nên nước mắt của cô không kiềm chế được mà trực trào tuôn rơi!
Cô sợ anh.
Rất sợ anh.
Anh cáu kỉnh gạt tay cô xuống: “Cho cô thì cô cứ đeo đi, vậy nhưng đừng tưởng bở rằng đã tìm được chỗ dựa vững chắc chống lưng cho cô!”