Một người ngoài miệng nói không sai nhưng trong lòng lại thầm thấy mình sai. Một người nhăm nhăm lấy lòng.
“Vấn không thoải mái à?” Hà Minh Viên ôm Trần Nam Phương vào lòng, ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô: “Có muốn A Từ giúp em kiểm tra một chút không?”
“Không cần đâu, em không sao.” Cô vẫn cứng đờ, bất động.
“Không muốn ông xã ôm sao?”
Trong đầu Trần Nam Phương nghĩ, anh nói đúng rồi đấy nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không có.”
“Thả lỏng một chút đi.” Hà Minh Viễn hôn lên dái tai cô, tiện nói một câu.
Oang Anh thật là lưu manh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức ửng đỏ: “Anh… Buông em ra, em phải đi gọi điện thoại cho Đỗ Thanh Hoa.”
“Lại gọi điện thoại cho nhóc Tomboy đó.”
“Cô ấy là bạn tốt của em.” Trân Nam Phương chấn chỉnh: “Hơn nữa, bọn em đã có hẹn rồi.”
Cô vội vàng liên lạc với Đỗ Thanh Hoa để bàn bạc cách đối phó. Cô luôn có cảm giác mình đang đứng bên bờ vực thảm, lơ là một phút là sẽ rơi xuống đáy vực.
Có trèo cũng không trèo lên được.
“Bỏ lại chông không quản sao?” Hà Minh Viễn nhíu mày, giống như là đang rất ấm ức vậy.
“Này, em chỉ gọi điện thoại thôi mà.”
Thật lòng mà nói, Trân Nam Phương cảm thấy sau khi bị thương thì Hà Minh Viên nói chuyện càng không có lí lẽ.
“Một giây không gặp ngỡ ba năm.”
“… Người ta vì níu cô ở lại mà da mặt cũng dày hơn, còn sửa lại cách nói.
Cô còn có thể nói được gì nữa.
Hà Minh Viễn nhìn cô gái ở trước mắt đang nghi hoặc, khuôn mặt nhỏ nhăn chợt đỏ bừng. Anh biết rằng, trong phút chốc, mình thay đổi quá nhanh nên chưa chắc cô đã tin, càng không thể thích ứng trong chớp mắt.
“Chỉ có thể sang phòng bên cạnh gọi điện thôi. Đi nhanh lên rồi quay lại.”
Anh võ nhè nhẹ lên bả vai dưới của cô, không may lại võ trúng vết thương của cô.
Trân Nam Phương đau đến nỗi chau mày lại, vội vàng đứng dậy rời đi.
Vì không muốn người khác phát hiện ra cuộc nói chuyện giữa cô và Đỗ Thanh Hoa nên cô cố ý khóa trái cửa lại.
“Này, Thanh Hoa… Cậu đang ở đâu đấy?” Trần Nam Phương nghe thấy đầu dây bên kia rối rít, không khỏi lo lắng: “Cậu không ở Thiên Ưng à?”
“Phương, cậu chờ tớ một chút nha.”
Đỗ Thanh Hoa kêu lên: “Tớ đi tìm một chỗ thích hợp để nói chuyện với cậu.”