“Tôi…” Cô căn môi, quyết tâm nói “Muốn, nếu anh không muốn, tôi sẽ mang đứa bé đi, đảm bảo sẽ không bao giờ để đứa bé xuất hiện trước mặt anh”
Hà Minh Viễn nhoài người chiếm lấy môi cô, cắn lấy đôi môi ấy, người con gái này thật là…
Dám bỏ đi, mà còn mang cả con của anh đi “Ai cho em cái gan đó “Hà Minh Viễn!” Nam Phương nén đau “Tôi biết anh ghét tôi, hận tôi, nhưng đứa bé vô tội, anh không thể giận cá chém thớt, đứa bé không cố ý tới thế giới này”.
“Anh có nói không muốn sao?”
“..” Gô sững sờ “Anh sẽ không bắt tôi bỏ cái thai sao?”
ñ. 0 Ị”
“Con của anh” Hà Minh Viên nghiêm túc, nói: “Chỉ có anh có quyền quyết định giữ hay bỏ đứa trẻ”
Nam Phương nhíu mày, câu này rốt cuộc là có ý gì?
Bây giờ quyết định giữ lại cái thai?
Đến lúc không vui nữa lại có thể bắt cô bỏ đi sao?
Cô không dám nghĩ đến tương lai, điều duy nhất có thể làm lúc này là không làm trái lời Hà Minh Viễn “Làm sao mà biết vậy?”
“À?” Nam Phương có chút phân tâm, phản ứng một hồi mới nói: “Khi Tạ Thành sốt cao, bác sĩ đã bắt mạch thấy”
“Thật là may mắn”
“Thật sao!” Nam Phương biết anh đang nghĩ gì “Mẹ của Hà Lượng nói cho em, bác sĩ Tạ là bác sĩ đông y, nên có thể bắt mạch được”
Hà Minh Viễn liếc cô một cái, rốt cuộc cô không tin anh đến vậy sao?
Trong mắt cô, anh chính là kẻ hung ác sẽ “giết chết” đứa con của mình sao?
“Hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai anh gọi Hoàng Bách đến kiểm tra cho em”. Anh xoa đầu cô Nam Phương co ro lại rồi gật đầu.
Ngày hôm sau khi Trịnh Hoàng Bách tới, đặc biệt nhìn Nam Phương “Chị dâu thật là có phúc khí”
Cô nhíu mày, biết rằng câu nói này của anh ta là châm biếm, nhưng tại sao thì cô không rõ.
“Kiểm tra kỹ cho cô ấy” Hà Minh Viễn ngồi xuống cạnh Nam Phương, ở bên cạnh ôm lấy cô.
Toàn thân cô cứng lại, cô phát hiện ra rằng, cô rất khó để làm quen với sự thân mật của anh, nhưng lại không dám phản ứng, chỉ có thể cúi xuống không nói gì.
“Tiệc sinh nhật dì Tuyết đã chuẩn bị xong chưa?” Hà Minh Viễn siết tay, cô càng không bằng lòng, anh lại càng tiến tới.
“Chuẩn bị thì ai cũng chuẩn bị cả rồi” Trịnh Hoàng Bách vừa kiểm tra vừa than thở “Cậu biết tình trạng sức khỏe của mẹ tôi, tiệc sẽ làm đầy đủ, cũng rất khó làm bà vừa ý”
“Đều là chuyện từ lâu rồi, cậu khuyên dì nhiều vào”
“Hoặc là anh tôi sớm kết hôn, mẹ tôi mới có thể bớt buồn phiền được”
Hà Minh Viễn cảm thấy rõ cơ thể Nam Phương đang cử động, cô gái nhỏ đang quan tâm sao?