Nhưng mà cô cẩn thận một chút, đừng để ánh hào quang bị tắt đó.”
Ngô Hà đột nhiên đi tới, nhỏ giọng nói mà hai người đều có thể nghe thấy: “Minh Viễn trong lòng vẫn thương nhớ tôi. Chỉ bằng vào chuyện đó, cô mới chính là kẻ thứ ba xen vào!”
“Lùi một bước mà nói, tôi là kẻ thứ ba trên danh nghĩa thì đã sao? Nam Phương, cô chưa nghe nói qua sao? Vợ không bằng kẻ thứ ba, cô không biết Minh Viễn ở cùng tôi lúc nào cũng…”
“Câm miệng! Đừng nói nữa!” Trái tim Trân Nam Phương quặn thắt, cảnh tượng trước mắt dù là sự thật hay chỉ là màn kịch, hay nhập nhằng mờ ám, hiện tại đều trở nên đáng mỉa mail Cô lấy lại bình tĩnh, chỉ vào máy tính và nói: “Bắt đầu đi.”
“Nam Phương, cô đang sợ hãi.” Ngô Hà đứng thẳng người, chế nhạo: “Cô nhất định sẽ thất bại.”
Trần Nam Phương bị ánh mắt như dao đâm vào ngực, đột nhiên tính tình ương ngạnh nổi lên, lịch kịch đóng máy tính xách tay lại, thẳng thừng nói: “Không bàn giao nữa.”
“Cô!” Ngô Hà kinh ngạc nhìn chăm chăm, sau đó hỏi: “Cô làm sao có thể làm như vậy!”
“Tôi là vợ của Tổng giám đốc, muốn làm thế nào thì làm thôi!” Trần Nam Phương oố ý nói ngược lại, cho dù Hà Minh Viễn có dùng sức mạnh với cô, giờ phút này cô cũng sẽ không thỏa hiệp!
“Cô thực sự khiến Minh Viễn mất xạm mặt.
Trần Nam Phương nhướng đôi mày thanh tú, muốn cương quyết tới cùng.
“Mất mặt thì mất mặt thôi” Cô ấy thờ ơ nói.
“Muốn anh ấy không mất mặt thì cô bảo anh ấy ly hôn với tôi đi thôi.”
Ngô Hà kiểu như đã phát hiện ra lục địa mới, hai mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Trần Nam Phương: “Ly hôn à? Cô có chịu không?”
Thật ra cô ấy tin điều này, tuy rằng ở Việt Nam có không ít người muốn cưới Hà Minh Viễn, nhưng cố chấp như Trần Nam Phương, đã làm chuyện ngu ngốc như vậy!
Cô ấy muốn cười thật to vì chiến thắng sắp tới của mình!
Nhưng lại nghe Trần Nam Phương giọng nói lanh lảnh truyền đến bên tai: “Đương nhiên là không rồi, dù sao cũng không có việc gì để làm, trêu chọc mọi người cho vui.”
“.” Ngô Hà không thể tin được khi vừa nghe thấy lời này, cô ấy không hề biết Trần Nam Phương còn có cái tính như vậy, như yêu tinh giảo hoạt.
XÍI Làm sao cô ấy có thể dùng yêu tinh để miêu tả một người ngốc nghếch đơn thuần như vậy!
Trong lúc tức giận, Linda vội vàng gõ cửa, kích động kêu lên: “Chị Ngô Hài Giám đốc Phi đến rồi! Trên tay còn cầm một mớ tài liệu!”
“Giám đốc Phi?”
“Là người có chức cao lắm đsol”
Linda nhắc nhở.
“Cô nói cô ấy đích thân đi ra ngoài sao, có phải do tổng giám đốc Minh Viễn đặc biệt dặn dò không?”
Ngô Hà cũng thầm vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhăn tái nhợt lúc này lại trở nên hồng hào, xem ra lần này Hà Minh Viễn đã thật sự đến, thân phận đó quá là cao rồi!