Hà Minh Viễn phớt lờ những lời nói nịnh nọt kia, đôi mày nhíu chặt lại, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên mặt bàn bên cạnh: “Không phải anh là người tiết lộ nội dung cuốn nhật ký của Nam Phương tiết lộ ra bên ngoài hay sao?”
“Vì thế, ông chủ đã xem qua nhật ký của cô ấy rồi sao?” Tạ Hàn Phong muốn lảng sang chuyện khác, thế nhưng đối mặt với cậu ba danh tiếng lây lừng kia, anh ta không thể tránh được!
“Giáo sư Tạ từng có qua lại mới mẹ của Nam Phương đúng không?” Trong câu hỏi này phần lớn giống một lời khẳng định thì hơn.
“Không có!” Tạ Hàn Phong lập tức trả lời.
Hà Minh Viễn nhìn chằm chằm Tạ Hàn Phong với đôi mắt sâu thắm, còn người kia trước giờ vân mang một bộ dạng tùy ý.
Thế nhưng bây giờ lại mang theo một tia đứng đắn và nghiêm túc, giống như bị ma nhập bất thường vậy!
“Anh không nói thì tôi cũng sẽ điều tra ra được thôi.”
“Ông chủ” Tạ Hàn Phong quay về bộ dáng cà lơ phất phơ của mình: “Tôi đều thay anh điều tra rồi, giáo sư Tạ là người chính trực, ông ấy đối xử với Nam Phương chỉ giống như đối xử với con gái mình. Hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác.”
“Ông ta bao nhiêu tuổi rồi chứ!” Mà còn dám có suy nghĩ khác.
“Đúng, đúng, đúng. Ông ấy già rồi, chắc khoảng ngoài năm mươi.” Tạ Hàn Phong đứng bên cạnh nịnh nọt phụ họa: “Chắc chúng ta cũng không biết vợ nhà của ông ấy thôi.”
Sự tức giận của Hà Minh Viên lúc này mới giảm đi phân nửa, nhưng nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của Trần Nam Phương và việc tặng quà muộn của mình, trên đầu anh lại hình thành mây đen: “Về sau ai muốn tặng quà cho cô ấy cần phải có sự đồng ý của tôi!”
Ngừng một lúc, ánh mắt anh lóe lên rồi nói: “Còn nữa, những lời không nên nói thì đừng có nói ra.”
Tạ Hàn Phong đương nhiên hiểu được rằng mình đã chọc phải bí mật.
Nhưng anh ta chắc chắn và cam đoan rằng khi vừa mới nói ra hai từ gấu bông, ai mà ngờ được Tạ Đình Nam lại tốt tính như vậy, lập tức mua quà tặng cô ấy.
Chắc là do hai ba con tâm đầu ý hợp!
Ba con à…Anh mong ông chủ của mình đừng điều tra ra nhanh như thế.
“A, ông chủ, anh đi đâu vậy?” Tạ Hàn Phong vừa mới lơ là đã thấy Hà Minh Viễn đi ra khỏi phòng họp, vì thế anh ta nhanh chân đuổi theo.
“Tặng quà đi.” Quà của vợ anh sao lại để người khác nhanh chân tặng trước được.
Hiệu suất công việc của Trân Nam Phương cực kì cao, trong một tiếng mà cô đã hoàn thành được đống công việc mà cô định sẽ làm xong trong chiều nay, vì thế không cần ở lại tăng ca nữa!
“Cốc cốc!”
Cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tạ Đình Nam, khóe miệng cong lên nói: “Giáo sư Tạ, ông chuẩn bị tan làm sao?” Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. Mong các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.
“Ta muốn mời con đi ăn bữa tối, có được không?” Ông thấy cô cười, trong lòng lại càng ngập tràn hạnh phúc: “Ta nghe Hàn Phong nói, hôm nay Minh Viễn phải tăng ca.”