“Thật sự muốn đến đi chung à?”
Trịnh Hoàng Phong cười hờ hững nói: “Tôi vừa nói xong với Trân Nam Phương, cô ấy vân còn do dự đây.”
“Do dự cái gì chứ? Dù sao chỗ ấy cũng là địa bàn của nhà họ Trịnh, chắc chăn sẽ không có chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng đâu.” Đỗ Thanh Hoa kéo cánh tay Trần Nam Phương, lắc nhẹ nhõng nhão: “Nam Phương à! Cậu đi mà đúng không? Đi xem cảnh đẹp coi như sống không uổng phí cuộc đời mà.”
Trân Nam Phương thu hồi những cảm xúc buồn bã đau thương, gật nhẹ đầu, bốn người theo hướng tới sân cỏ phía đối diện với phòng tranh của Trịnh Hoàng Phong mà đi…
Vịnh Lăng Duyệt đẹp như tranh, gió mát cảnh đẹp rực rỡ làm lòng người trở nên vui vẻ trong nháy mắt.
Nó là một khu hồ nước công cộng, bên trên có trồng những cây bạch quả cao lớn, lúc này đang vào thời kỳ rực rỡ nhất nên từng khóm từng khóm đều là màu vàng kim.
“Wow! Ở đây thật sự là của nhà họ Trịnh đó hả?” Đỗ Thanh Hoa trợn cả mắt lên nhìn rồi nói: “Đẹp quá rồi đó!”
Trân Nam Phương cũng đắm chìm vào cảnh đẹp như tranh vẽ ấy, đẹp tới mức khiến người ta cảm thấy không chân thực, chỉ là vừa vặn khiến cho người ta muốn vứt bỏ lại hết những gì của trân thế này.
“Chúng ta đi nướng đồ ăn đi!” Đỗ Thanh Hoa đề nghị: “Cảnh đẹp, đồ ăn ngon thì phải có thêm người đẹp nữa chứ!”
Sau khi cô ấy nói xong hai chữ cuối cùng thì ánh mắt của cô ấy đảo qua ba người kia, khen tới tấp: “Đều là những trai xinh gái đẹp hai”
Mặc dù Trần Nam Phương không vui lắm nhưng cô cũng không có bác bỏ lời bạn bè tốt, hai người đàn ông càng không cần nói tới, kiểu người lịch thiệp ga lăng như họ lập tức sắp xếp công cụ và nguyên liệu nấu ăn cho các cô.
“Thanh Hoa, tớ luôn cảm thấy đàn chị Tô Thanh Nhã có chút kỳ lạ.” Trần Nam Phương vừa lau đĩa vừa nói: “Tớ suy nghĩ rất nhiều, lúc ấy chị ấy nói với tớ là Hà Minh Kỳ đối xử không tốt với chị ấy, cậu nói xem…”
Cô mấp máy môi, tiếp tục nói: “Cậu nói xem Hà Minh Kỳ có thể làm cái gì với Tô Thanh Nhã hả? Ví dụ như cố ý nhục nhã chị ấy, đả kích chị ấy hay là đã không có con rồi còn không thèm an ủi, khích lệ chị ấy hả?”
Đồ Thanh Hoa dừng động tác trên tay lại, nghiêm túc trả lời: “Với những việc xấu mà tớ nghe được từ Hà Minh Viễn, tớ nghĩ rất có thể anh ta sẽ làm những chuyện như vậy. Nhưng mà Nam Phương à, chúng ta không có chứng cứ và những loại chuyện như vậy người trong cuộc còn không biết thì chúng ta càng không có chứng cứ gì hết.”
Trân Nam Phương cau chặt đôi mày thanh tú lại, vừa giận vừa tức nói: “Cậu nói cái gì mà có chứng cứ với không cơ chứ? Xem ra thật sự không phải người xấu thì sẽ có họa xấu tìm tới mà.”
Đỗ Thanh Hoa cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào, gãi đầu một cái rồi đưa cho cô một ly rượu trái cây, nói: “Không có rượu trắng bên trong cũng không có nồng độ, cậu cứ tùy tiện mà uống đi.”
Cô nhận lấy nhấp miệng một cái: “Thật sự là muốn không say không dừng mài”
“Đừng!” Đỗ Thanh Hoa ngồi xổm xuống trước mặt Trần Nam Phương, cô ấy cầm chặt tay cô rồi nói: “Nam Phương à, cậu không muốn biết kết cục của cái tên Hà Minh Viễn xấu xa kia và Ngô Hà hay sao? Còn nữa, cậu cũng không muốn biết trước khi chết anh của cậu nói chuyện Dạ Hành không chết là sao hả?”