Lúc Hà Minh Viễn trở về phòng thì nhanh chóng phát hiện Trần Nam Phương đang nằm trên giường, quay lưng về phía anh mà khóc nức nở, anh chạy tới ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng dỗ dành: “Bà xã ngoan, đừng khóc.”
“Em không muốn nói chuyện với anh.” Trần Nam Phương khàn khàn lên tiếng, giọng mũi rất nặng.
Nhưng mà người nào đó vẫn ở lì bên cạnh cô: ‘Bà xã không muốn nói chuyện với anh thật sao? Hả?”
Cô không đáp lại, anh liền nói: “Mặc kệ em nghĩ anh như thế nào, anh đều vui vẻ, em phải ở bên cạnh anh mãi mãi…”
Cũng không biết có phải Trần Nam Phương phát tiết xong rồi hay không, cô ngơ ngác nghe Hà Minh Viễn thủ thỉ những lời ngọt ngào bên tai, rất nhanh sau đó liên chìm vào giấc ngủ.
Anh vuốt ve khóe mắt cô, sau đó cúi người xuống hôn: “Từ giờ trở đi, anh sẽ dùng bản thân lấp đầy cuộc sống của em.
Sáng sớm hôm sau, Trân Nam Phương từ từ mở mắt, phát hiện đã là ngày mới, người đàn ông nằm bên cạnh cô vẫn đang ngủ say, lúc anh thức trông anh rất hiên ngang và kiên cường, lúc ngủ thì lại trông vô cùng nhẹ nhàng, yên tĩnh.
Trần Nam Phương ngắm nhìn anh, môi khẽ mím lại, cô không thể không thừa nhận rằng tối hôm qua cô ngủ rất ngon giấc, anh luôn khiến cho cô cảm thấy vô cùng an toàn.
“Nam Phương, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em mãi mãi, cả đời này em cũng không thể rời xa anh!” Từng câu từng chữ anh nói còn văng vắng bên tai.
Cô không nói rõ được cảm giác của bản thân, nhưng có thể cảm nhận được, cô không quá phản cảm với những từ ngữ đó.
Nhìn Hà Minh Viễn một hồi lâu, Trần Nam Phương mới bước xuống giường đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Ai ngờ khi vừa mới mở cửa, cô đã sợ hãi kêu lên một tiếng!
“Trời ạ! Anh, sao anh lại đứng ở đây?” Cô trừng mắt nhìn Hà Minh Vũ đang tựa đầu vào cửa, giống như những người lính đang đứng gác: “Anh làm sao thế? Không thoải mái chỗ nào sao?”
“Ngày hôm qua em đã khóc.” Hà Minh Vũ nói một cách chân thành.
Trong lòng Trần Nam Phương cảm thấy vô cùng ấm áp, nhìn về phía anh ấy rồi mỉm cười: ‘Hôm qua tâm trạng em không được tốt lắm, nhưng bây giờ thì đã không sao nữa rồi.”
“Liệu có phải bởi vì chuyện người thân của em đã mất?”
Cô cảm động vì anh ấy vẫn nhớ đến chuyện này, lắc đầu nói: “Không phải, vào cùng một lúc có rất nhiều chuyện không hay xảy ra khiến em cảm thấy vô cùng tủi thân, vì thế em mới khóc để phát tiết, sau khi khóc xong thì mọi chuyện đều đã ổn cả rồi!”
Hà Minh Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn cô: “Thật sự không có chuyện gì cả sao? Không phải Hà Minh Viễn nạt em đấy chứ?”
Trân Nam Phương gật đầu: ‘Không có, anh ấy không bắt nạt em.”
Hà Minh Vũ gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì đôi mắt liên mở lớn, nhìn thấy Hà Minh Viễn đang ở phía sau cô.
Trân Nam Phương quay đầu lại liền đập mặt vào lồng ngực của anh: “Anh lại có hứng đứng ở đây nói chuyện với cô ấy sao.”
“Cô ấy là người tốt.’ Hà Minh Vũ lên tiếng nói với anh.