Mục lục
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“..!’ Trần Nam Phương hoàn toàn bị hình ảnh trước mắt làm cho bối rối, mãi đến tận một giây sau khi nhìn thấy Hà Minh Viễn xuất hiện tại cửa phòng làm việc với vẻ mặt lo lắng thì cô mới sực tỉnh ra.

Cô thật muốn ngửa mặt lên trời cười †o, đẳng cấp của Ngô Hà thực sự là quá caol Người vợ đương nhiệm có tình cảm không ổn định với ánh trăng sáng trong lòng đối đầu, nghe thôi là ai cũng biết Hà Minh Viễn sẽ chọn ail “Đã xảy ra chuyện gì!” Anh bước dài lại đây, ánh mắt tàn nhãn lóe lên.

Ngô Hà dùng giọng nói nũng nịu đè nén nức nở, sụt sịt nói: ‘Không, không có gì, Minh Viên, anh đừng trách Nam Phương, đều là do em không tốt.”

“Thực sự là tôi rất tò mò, Ngô Hà, mấy năm qua cô học diễn xuất ở nước ngoài sao?” Trần Nam Phương nhìn chằm chằm cô ta rồi hỏi.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của cô ta trăng bệch như tờ giấy, nước mắt đọng lại ở khóe mắt mà không rơi xuống, trông rất có kỹ xảo: “Tôi không học diễn xuất…



“Nam Phương, tại sao cô lại luôn tỏ ra căm ghét tôi như vậy? Tôi đã tặng Minh Viễn cho cô, vậy mà cô còn không vừa lòng chuyện gì nữa?” Ngô Hà lên án Trần Nam Phương.

Nói xong, cô ta lại bụm mặt nhìn về phía Hà Minh Viễn: “Xin lỗi, Minh Viễn, là em nói sai, Nam Phương đánh em là đúng rồi, là lỗi của em.”

“Cô nói bậy! Tôi không đánh cô!”

Trong lòng Trân Nam Phương ức chế đến nỗi run rẩy lên, bởi vì ánh mắt lạnh nhạt không quen thuộc của người nào đó.

“Minh Viễn, em, em đi về trước.” Ngô Hà không dây dưa dài dòng nữa, cô ta định quay đầu rời đi.

“Chờ chút!” Hà Minh Viễn mở miệng ngăn cô ta lại: “Đi vào bên trong phòng nghỉ trước đi, Minh Phúc, đưa cô Ngô Hà đi lấy đá chườm mặt ngay.”

“Không cần!” Ngô Hà dùng sức lắc đầu: “Vừa nấy Nam Phương đã nói rồi, hai người đã là vợ chồng, một người thứ ba như em nên tránh hiềm nghi cho hai người.”



“Không có người thứ ba gì hết!” Anh gầm nhẹ, âm thanh mạnh mẽ vừa có ý là mệnh lệnh vừa có ý động viên: “Thân thể cô không được tốt lắm, đi vào bên trong nghỉ ngơi trước đã.”

Thời khắc này, Trần Nam Phương chân chính cảm giác được cô là một kẻ dư thừa!

Anh ghen, anh không nố, vì đó là người anh yêu!

Cô xoay người rời đi, nếu có thể lựa chọn, đời này cô cũng không muốn gặp lại Hà Minh Viễn một lần nào nữal “Em đứng lại đó cho anh!” Anh đuổi tới nắm tay cô, mắt phượng như kết băng lại.

Trân Nam Phương bị đau, cô không nhịn được trào phúng: ‘Làm sao? Tổng giám đốc Minh Viên, anh muốn báo thù cho cô ta, bóp nát tay của em sao?”

Sức mạnh ở tay anh nới lỏng ra mấy phần, nhưng anh vần chất vấn: “Tại sao em lại đánh người?”

“A.’ Trên mặt cô đang cười nhưng trong lòng lại đang nhỏ máu, cô biết anh sẽ không tin cô mà, anh có bao giờ tin tưởng cô đâu.

“Nam Phương!” Hà Minh Viễn nhíu lông mày nói với cô: “Đến cùng, thế nào thì em mới có thể tin tưởng anh?”

“Đây chính là điều mà em cũng muốn hỏi đấy, làm thế nào thì anh mới có thể tin tưởng em?” Trần Nam Phương nói từng chữ, từng chữ: “Em không đánh cô ta, nhưng anh không tin em một chút nào!”

“ý của em là cô ta tự tát cô ta sao sao?” Hà Minh Viễn hỏi ngược lại, rõ ràng là anh không tin điều đó.

Trân Nam Phương dùng sức hất tay của anh ra: “Em không có gì để nói nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK