“Cô…” Linda nhìn xung quanh trước sau một lượt, cô ta hạ giọng châm chọc: “Tôi sẽ xui xẻo ngay thôi hả? Cô cho rằng tôi không biết hôm qua cô với chị Ngô Hà xảy ra tranh chấp ư? Tổng giám đốc Minh Viễn sẽ thiên vị chị Ngô Hà thôi, cô là cái thá gì? Cô tưởng rằng gả cho Tổng giám đốc Minh Viễn là sẽ có được trái tim của anh ấy sao, nằm mơ đi!”
Tuy răng Trần Nam Phương ăn nói vụng về, nhưng cũng không phải dạng người sẽ để người khác tùy ý mắng mình như thế: “Dù sao tôi còn được nằm mơ, cô và chị Ngô Hà của cô muốn..
mơ cũng không mơ được.” Nói xong cô không thèm nhìn sắc mặt xanh mét của Linda đã trực tiếp đi vào văn phòng chờ Hà Minh Viễn về.
Thật ra chờ cũng không lâu lắm là anh đã về, đôi mắt đen láy của anh nhìn chăm chú vào cô.
“..” Trần Nam Phương không dám nhìn anh quá lâu, không hiểu sao cô lại chột dạ trong lòng: “Có phải Tạ Minh Sơn gọi điện thoại cho anh không?”
Hà Minh Viễn nhướng mày, vẫy tay kêu cô qua.
Cô đi tới, còn thiếu hai bước sẽ đứng cạnh anh, anh nhẹ nhàng đưa tay ra ôm cô vào trong lòng: “Không quan tâm ông xã đầu tiên, mà đi quan tâm người khác à?”
“Ai da, em đang nói chuyện nghiêm túc.” Trân Nam Phương chống hai tay †rước ngực anh: “Anh nói đi, có phải Tạ Minh Sơn đã nói gì với anh không?”
Hà Minh Viễn cong môi: “Vậy em đoán xem, anh ta sẽ nói gì với anh?”
Cô không biết nên trả lời thế nào, vậy nên lắc đầu một cái: “Không nhắc tới anh ta nữa, em…em muốn xin anh một việc, anh có thể ngừng dạy dỗ nhà họ Trần với Lý An được không?”
“Lý do.”
Trần Nam Phương mong chờ nhìn anh, đoán xem nếu cô nói thật anh sẽ đồng ý sao?
Theo sự hiểu biết của cô đối với anh, anh sẽ đào sâu quá khứ của cô, thậm chí chặt đứt cây cầu mà cô muốn đi qua, đây không phải là điều mà cô muốn và chấp nhận được.
“Chỉ là cảm thấy không nỡ” Cô nói dối: “Anh cũng biết, dù sao nhà họ Trần cũng nuôi em hai mươi mấy năm, bọn họ..”
“Bọn họ vẫn luôn muốn em trở thành con dâu nuôi, sai em làm cái này làm cái kia, vì cứu con mình mà không để ý tới sự sống chết của em. Thậm chí bán em đi, mà tất cả việc này đều do người mà em cho là anh trai tốt gây ra, đối với loại người này mà em vẫn không nỡ hả?”
Trân Nam Phương cũng không dám chớp mắt một cái, cô cảm thấy bị tấn công dữ dội, cũng thẳng thắn vạch trần suy nghĩ trong lòng cô. nhưng vì muốn biết chân tướng năm đó để biết Dạ Hành ở đâu, cô chỉ có thể đồng ý với điều kiện của Tần Anh Huy.
Hà Minh Viễn đặt ngón trỏ lên đôi môi mềm mại của cô, ngăn cản cô nói tiếp: “Anh sẽ không đồng ý.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, Nam Phương.” Anh nhăn mặt lại, dừng một lát: “Trừ phi em nói thật với anh.”
Trân Nam Phương biết Hà Minh Viễn không phải người dễ lừa gạt, Tạ Minh Sơn đã nói những gì cô càng không biết.
“Tần Anh Huy uy hiếp em sao?”
“Sao anh biết?” Cô buột miệng nói.