Ngô Hà.
Lòng cô không khỏi trầm xuống.
Chẳng lẽ là đoán đúng rồi, người bàn giao với mình là cô ta?
Trần Nam Phương đứng thẳng lưng tạo vẻ tự tin, chuyên nghiệp nhưng thật ra là cô đang rất bối rối.
“Chị Ngô Hà, tôi nghe người ta nói buổi tối hôm trước chị uống rượu với Tổng giám đốc Minh Viễn đúng không?”
“Suyt.” Cô ta giả vờ ngăn lại, nhưng ánh mắt lại nhất định phải hướng về phía Trần Nam Phương.
“Nếu đã đến rồi thì nhanh chóng bàn giao đi!” Trân Nam Phương bước ra cửa, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô thật sự không muốn nghe về chuyện của Hà Minh Viễn và Ngô Hà.
Cô cũng lười thăm dò mục đích của Hà Minh Viễn khi anh cứ lúc nóng lúc lạnh, điều duy nhất cô có thể làm là mặc thêm áo giáp cho mình để tránh bị thương tổn.
Ngô Hà sửng sốt một chút, đảo đôi mắt ẩm ướt, lộ ra vẻ đắc ý, chẳng lẽ yêu cầu lúc trước của mình đã thành hiện thực rồi sao?
Hà Minh Viễn thật sự muốn mình làm thư ký của anh hay sao?
Cô ta chỉ biết, anh sẽ luôn đối xử tốt với mình.
“Tôi còn chờ Minh Viễn trở lại.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Ngô Hà cũng không đợi được vội vàng đi vào văn phòng, lập tức bắt đầu, sau đó đuổi Trân Nam Phương ra khỏi cửa.
“Chị Ngô Hài” Vẻ nịnh nọt trên mặt Linda càng rõ ràng hơn, ánh mắt nhanh chóng cong lên. “Đây có phải là sự thật không? Chị sắp trở thành thư ký cấp cao của Tổng giám đốc Minh Viễn sao?
Tôi thật sự mừng cho chị!”
Trần Nam Phương thờ ơ lạnh nhạt đứng bên lề thực sự khâm phục tài giao tiếp xởi lởi ngoài mặt của bọn họ, cô mới không tin là Linda không đề phòng Ngô Hà, dù sao người sau trở thành thư ký cấp cao của Tổng giám đốc, người trước cũng có xác suất cao sẽ bị đá ra.
“Chị Ngô Hà, chị từ nay về sau phải che chở tôi đó!” Linda không chút che đậy nói, còn giương mắt khinh thường nhìn Trân Nam Phương ý nói: “Tôi chính là thư ký của Tổng giám đốc Minh Viễn, một vị trí không phải ai thay thế cũng làm được.”
“Đừng nói như vậy!” Ngô Hà nhỏ nhẹ nói: “Nam Phương chính là vợ của Tổng giám đốc…”
“Không biết cô ấy là phu nhân Tổng giám đốc, e rằng khi biết rồi thì cô ấy cũng đã sớm từ chức.” Linda ôm cánh tay Ngô Hà: “Chị Ngô Hà, nếu không tôi giới thiệu cho chị môi trường làm việc ở đây nha.”
“Như vậy không tốt đâu!”
“Có gì mà không tốt, chuyện sớm muộn thôi mà.” Vừa nói, hai người bắt đầu đi dạo trên tâng cao nhất.
Trân Nam Phương, người bị treo lơ lửng bên cạnh, không thể nói rõ cảm giác trong lòng như thế nào, một mặt cảm thấy khó chịu, Hà Minh Viễn thật am hiểu cách đả kích cô, mặt khác lại tức giận, thậm chí còn muốn mặt dày ở lại không nhường chỗ.
Nhưng suy nghĩ lần thứ hai cô lại từ bỏ, một là cô không có tự tin buộc chặt trái tim Hà Minh Viễn, hai là cô còn không có ký hợp đồng với tập đoàn Kim Địa, vậy thì hà cớ gì phải tự làm mình mất mặt chứ!
Bị kích thích, Trân Nam Phương xoay người trở vê chỗ ngồi, hùng hổ điền vào văn bản bàn giao…
“Nam Phương.” Ngô Hà đứng ở cửa, tham lam nhìn mọi thứ trong phòng làm việc: “Cô sẽ không ghi thù tôi đúng không?”