Trở lại biệt thự, Trần Nam Phương còn đang miên man suy nghĩ gì đó, đột nhiên, Hà Minh Viễn từ phía sau ôm lấy cô.
“Suy nghĩ nhiều như vậy không mệt sao?”
“Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?” Trần Nam Phương thật sự không nhìn thấu anh, cô chưa hề nói gì cả, chẳng lẽ anh là con giun đũa trong bụng cô sao?
Hà Minh Viễn lắc đầu: “Anh chỉ nghĩ là bà xã nên nghĩ đến chuyện khác rồi…”
Vừa nói, bàn tay lớn của anh cũng bắt đầu lộn xôn…
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!” Trần Nam Phương bất mãn bẻ tay anh.
“Anh đã nói rồi, anh đói bụng rồi.”
Biết ngay mà!
Cô biết mọi lời nói của anh không có câu nào nghiêm túc cả.
“Tôi không đói.” Cô chỉnh đốn anh: “Đói bụng thì đến nhà hàng ăn cơm.”
Thấy anh không buông ra, cô cứng nhắc: “Tôi muốn nhắc nhở anh, chúng lộ 4 “Chúng ta làm sao?” Hà Minh Viễn căn môi cô: “Em dám nói ra không?”
Trần Nam Phương giận dữ căn lại một cái: “Tại sao tôi lại không dám nói chứ? Bây giờ tôi không còn giống như trước nữa, không thể để anh tùy tiện ức hiếp nữa, quan hệ của chúng ta cũng không còn như trước nữa, đã không còn tình cảm gì nữa rồi!”
“Tình cảm là do bồi đắp mà ra.” Anh bất lực nhìn cô: “Đặc biệt là cần phải đi sâu vào bồi đắp.”
“Nam Phương, em phải cho anh một cơ hội.” Trán anh chạm vào trán cô: “Em đừng tự dối lòng mình nữa”
Trái tim cô run lên, anh đã có thể nhìn thấu cô, nhưng cô lại đẩy anh ra, sau đó chạy lên lầu với tốc độ nhanh nhất, cô không muốn đối mặt với anh!
Anh đang đau khổ, cũng như cô đã nói, cô cũng đang đau khổ.
Đứa con trước đây của họ còn khổ hơn.
Cô không muốn dễ dàng tha thứ, ít nhất cô phải chứng kiến được anh không còn bảo vệ Ngô Hà nữa thì mới có thể tha thứ cho anh được.
Trân Nam Phương đứng trước cửa sổ, lắc lắc đầu, lại hít thở sâu thêm vài lần rồi mới xoay người lại.
Không ngờ, Hà Minh Viễn giống như “âm hồn không tan” đứng ngay đằng sau, đang lặng lẽ nhìn cô chằm chặp.
“Anh… lên đây từ khi nào vậy?” Trân Nam Phương lập tức tỉnh táo lại không ít, mà giọng điệu lạnh lùng như cũ: “Những gì cần nói tôi đều đã nói cả rồi, Hà Minh Viễn… anh không thể cưỡng ép tôi được nữa.”
“Nếu anh muốn em thì em có thể phản kháng được sao?” Anh đột nhiên lấn tới, từ trên cao nhìn xuống cô, môi mỏng mím chặt.
Cô cắn chặt cánh môi, bướng bỉnh nhìn lại, bởi vì chênh lệch thể lực cô không thể chống cự lại được, nhưng nếu anh vấn như thế này, sao có thể coi là thích cô được cơ chứ?
“Nếu như anh dám, tôi sẽ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh… Trân Nam Phương trợn to hai mắt, nhìn chằm chăm vào khuôn mặt phóng đại đang kề tới gần, tên khốn này đúng là không có lúc nào không giở trò lưu manhI Còn chưa đợi cô nói xong thế mà đã hôn cô rồi!