Hà Minh Viên nói làm sao cũng đều thấy sự thương tâm từ trong lời nói của anh.
Trân Nam Phương không khỏi ngơ ngác lần thứ hai, thế nhưng ngoài miệng thì cô vẫn cố phản bác: “Anh đừng nói bậy, làm sao cô ấy có khả năng lợi dụng em? Cô ấy cũng chưa từng thấy em! Huống chi em đã gả cho anh rồi, em còn mang thai nữa.”
Anh mím môi không nói gì, thực sự là cảm giác giữa người và người quá kỳ diệu, rất nhiều lúc không thể dùng tiêu chuẩn bình thường để cân nhắc và phán đoán.
Lại như giữa bọn họ vậy, xưa nay anh cũng chưa từng nghĩ tới se có một ngày anh sẽ thích cô!
Trần Nam Phương thấy anh không nói lời nào thì cô tưởng anh còn đang tức giận, thế là cô do dự đưa tay, nhẹ nhàng đụng một cái mu bàn tay của anh, một giây sau thì tay của cô bị năm lấy ngay!
“A, anh…” Làm cô sợ hết hồn.
Hà Minh Viễn để mặt sát vào, cơ hồ mặt anh dán hẳn lên mặt cô: “Em yêu anh sao?”
“…!” Đồng tử của cô co rụt lại, sững sờ đến nỗi không phản ứng kịp, cũng không kịp nói ra ý định trong lòng cô cho anh biết.
“Vậy em thích Trịnh Hoàng Phong sao?”
Trần Nam Phương tức đến đỏ bừng cả mặt, cô quay đầu không để ý tới anh!
“Nói chuyện đi, Nam Phương!”
“Nói cái gì? Hà Minh Viễn, anh sẽ tin em sao?” Cô nhếch miệng nhỏ lên: “Em đã từng giải thích rất nhiều lần rồi, bây giờ em không muốn giải thích nữa.”
Anh nâng mặt cô lên, không cho phép cô trốn nữa: “Nhớ, anh tin tưởng em có thể, sau này em đã hứa sẽ không rời xa anh nữa.”
“Anh không thấy chán à.” Trần Nam Phương lẩm bẩm một câu, quyết định của anh lại lật đổ nhận thức của cô một lần nữa rồi, thực sự Hà Minh Viên đúng là một người trẻ con mà, hay giở trò dính người với cô.
Còn đâu là một Hà Minh Viễn nổi danh ở bên ngoài nữa!
Lễ nào đây chính là rơi vào tình yêu trong truyền thuyết sao?
Cô không dám ngĩĩ…
Thế nhưng Trần Nam Phương đi theo Hà Minh Viễn tới Tập đoàn Kim Địa, bởi vì cô muốn kiếm tiền.
“Em muốn thương lượng với anh một việc.” Trong thang máy, cô chủ động mở miệng nói chuyện.
“Hả?” Anh cụp mắt nhìn về phía cô, cánh tay dài duỗi một cái, đem người bên cạnh ôm vào trong ngực: “Bà xã không cần khách khí như vậy.”
“.. Trân Nam Phương không trốn, †ay cô đặt tại trên lồng ngực của anh, cấp tốc nói: “Em có thể xin đi làm kế toán hoặc là kiểm toán hay không?”
Lòng bàn tay anh giật giật, anh hừ nhẹ: “Em đi theo anh là được rồi còn gì?”
“Chỉ là em muốn phát huy sở trường của mình”
“Ở phòng làm việc của anh, em cũng có thể phát huy sở trường của em”“