Bốp!
Những viên đá trên tay cậu thanh niên thi nhau bay tới tấp đánh lên cửa kính xe hơi của Lý An.
“Cảm ơn.” Trần Nam Phương mở lời cảm ơn, nếu không phải nhờ cậu ta, e răng Lý An sẽ quấy rối cô nửa ngày trời.
Chàng trai xoay người lại, dùng đôi mắt đen nhánh như ngọc nhìn cô, sau đó khẽ nhún vai: “Nhìn thấy kẻ xấu nên khó chịu thôi.”
“Cậu đã dạy ông ta một trận rồi.” Cô mỉm cười, đảo mắt liền thấy trên mu bàn tay trái của cậu ta có một vết thương rớm máu: “Tay của cậu… bị thương rồi.”
Cậu ta cúi đầu nhìn lại, một lúc lâu sau vẫn không trả lời.
Trân Nam Phương vốn muốn nói lời tạm biệt, nhưng cảm bỏ đi như vậy không được tự nhiên lắm, nên chỉ đành vào tiệm thuốc bên kia đường: “Đi sát trùng vết thương trước đã.”
“Không có tiền là không được phải không?”
Cô không hiểu tại sao cậu ta lại hỏi câu hỏi đơn giản như vậy, nhưng vẫn bật cười đáp: “Tôi có tiền, xem như cảm ơn vừa rồi cậu đã giúp tôi.”
Bất chợt, chàng trai bật cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp trắng bóng.
Sau khi xử lý vết thương, Trần Nam Phương mua thêm cho cậu ta một ít thuốc mang theo, bởi vì nghĩ đến Hà Minh Viễn cô mở miệng nói lời từ biệt: “Tôi có chuyện phải về trước đây.”
“Cô tên gì?” Chàng trai đột nhiên hỏi.
Trân Nam Phương giương mắt, tỏ vẻ kỳ quặc nhìn về phía cậu con trai kia.
Không chờ cô đáp lại, điện thoại cô đã reo chuông, cô nhìn về phía cậu con trai cười ngượng ngùng, sau đó bắt máy: “Alo, Hà…”
“Em ở đâu?”
Thanh âm đầu dây bên kia cuồng cuồng, đầy lo lắng.
“Em (Ø,..
Trần Nam Phương nhìn quanh quất: “Đường Thống Nhất.”
Đôi mắt trông sang, thấy cậu con trai đang rời đi, bóng hình cao lớn đây vẻ cô độc: “Này!”
Trân Nam Phương muối gọi cậu ta, lại nghe thấy Hà Minh Viễn lên tiếng: “Ở yên đấy đừng đi đâu cả, anh kêu người đến đón em.”
“Có chuyện gì vậy?”
Cô nhớ tới lời của Lý An, quýnh lên hỏi: “Anh ở bên đấy thế nào rồi? Có nguy hiểm gì không? Khi nào anh quay lại?”
“Nhanh thôi.”
“Hà Minh Viễn anh không được có chuyện gì đâu đấy!”
Trân Nam Phương không biết tự bao giờ đã khóc nức nở: “Anh nói rằng anh sẽ luôn nghe theo lời em cơ mà!”
“Tất nhiên rồi, bà xã.”
Anh nhẹ giọng đáp lại: “Đừng sợ mà, anh sẽ không có chuyện gì đâu.”