Mục lục
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả?” Cô càng khó hiểu, với sự khôn khéo của bà Diêu, bà không phải không biết rằng Hà Minh Vũ thích Ngô Hà sao, nhưng bây giờ bà đã để Hà Minh Kỳ kết hôn với cô ta, phải biết rằng chị Tô Thanh Nhã vừa qua đời chưa được bao lâu!

Đúng là người giàu thường bạc tình.

“Bà nội làm vậy là thương em.”

Trân Nam Phương quay đầu nhìn Hà Minh Viễn, còn không hiểu ý của anh là gì, có nghĩa là bà Diêu làm vậy là vì cô sao? Làm sao có thể chứ?

“Bà nội muốn chặt đứt tơ tưởng của cô ta với anh, sợ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”



“Vậy thì anh nên nói với bà nội, giữa chúng ta không còn tình cảm gì nữa.”

“Nam Phương!” Hà Minh Viễn dùng hai tay bóp chặt vai cô, đôi mắt phượng của anh bốc hỏa, hận không thể ăn tươi nuốt sống người phụ nữ trước mặt: “Không có tình cảm với anh sao? Vậy em có tình cảm với ai?”

Lông mày hơi nhướng lên, anh không nhịn được hỏi tên: “Trịnh Hoàng Phong ư?”

“Anh nói sao cũng được.” Cô không muốn phí hơi giải thích với anh nữa, dù sao thì anh cũng không tin.

Giữa họ, ngay từ lúc bắt đầu, đã là một sai lầm rồi.

Trước gương mặt xinh xắn của cô, Hà Minh Viễn cực kỳ khó chịu, và tức giận chồm tới bắt lấy nó vô cùng thẳng thừng liều lĩnh.

“Anh, anh làm gì vậy?” Trân Nam Phương né qua trái né qua phải, nhưng không thoát ra được, hoàn toàn bị anh năm trong lòng bàn tay. “Ưm, Hà Minh Viên, anh là đồ khốn nạn! Thả tôi ra!



Buông tôi ra! Nếu không tôi la lên đấy!”

“Nếu như Nam Phương của anh không ngại để người khác xem cảnh xấu hổ thì anh cũng không ngại đâu.”

Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, giữ thật chặt, sau đó nỉ non thì thầm vào tai cô: “Nam Phương, em trốn không thoát đâu, em đã khiêu khích anh rồi thì nên làm chịu đời đi.”

Mặt Nam Phương đỏ bừng, không nói được đây vì là tức giận hay là bị hôn, cô tức giận quay đầu ra: “Tôi không muốn chọc tức anh. Là anh đục nước béo cò lợi dụng tôi. Thật ra anh đã sớm biết Tân Anh Huy không phải anh trai ruột của tôi rồi?”

Anh còn dùng cái bấy do người khác thiết kế để đưa cô xuống hố, không phải ngay từ đầu anh đã muốn dẫn vặt cô rồi sao?

“Biết rồi thì sao?” Hà Minh Viễn hỏi ngược lại: “Bây giờ nghĩ lại mới thấy, quyết định lúc đó là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời anh.”

Trân Nam Phương cảm thấy lời Hà Minh Viễn nói không hề dễ nghe chút nào, trái lại còn thấy anh ngang ngược vô cùng, vả lại còn tùy tiện thích gì làm nấy nữa!

Nếu như anh không thích cô, vậy thì còn muốn cô trong lúc đang nước sôi lửa bỏng thế này làm gì!

“Cho nên Nam Phương à, em không trốn thoát được đâu.” Hà Minh Viễn lặp lại một lần nữa: “Em là của anh rồ.”

Nói xong anh còn nhéo nhéo mặt của Trần Nam Phương.

Cô tức giận gạt tay anh ra, quyết định nhắm tịt mắt lại ngủ, nghĩ bụng tạm thời không để ý đến anh nữa, có lẽ sau một thời gian ngắn sau Hà Minh Viên lại thay đổi nhanh thôi.

Anh cúi xuống nhìn cô chằm chằm, như là có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, điều này cũng khiến anh khá bất lực, có vẻ như bà nội anh nói đúng. Không cần biết Ngô Hà quan trọng với anh trai như thế nào, điều quan trọng hơn là tình cảm của Nam Phương với anh ra sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK