Hà Minh Viễn nhíu mày, cúi người bế cô lên: “Sao lại thất thần vậy?”
“Bỏ, bỏ em ra.” Cô hoàn hồn lại, động đậy người.
Lần này anh không làm khó cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
“Không về thì em định ngồi đây đến bao giờ?”
Trân Nam Phương kinh ngạc: “Minh Vy gọi điện thoại cho anh sao?”
“Không phải.” Con ngươi đen của Hà Minh Viễn đông cứng: “Thu dọn đồ đạc đi, anh đưa em về Việt Nam.”
Đưa cô về Việt Nam?
Trần Nam Phương kinh ngạc nhìn anh, anh đang sợ cô sẽ làm ảnh hưởng đến việc anh đi gặp Ngô Hà sao?
Thật ra không cần làm như vậy, cô cũng không điều khiển được anh.
“Em quay trở về sẽ tốt hơn.” Hà Minh Viên giơ tay ra xoa mặt cô: “Rất nhanh thôi anh cũng quay trở lại.”
Anh đang giải thích sao?
Trần Nam Phương cười nhạt, ngoan ngoãn gật đầu: “Anh không cần vội đâu, cứ làm xong hết việc của mình đi.”
Nói xong, cô chỉ vào tòa nhà: “Vậy em quay về trước để thu dọn đồ đạc đây.
Cô quay người bước đi, kìm nén nỗi đau trong tim.
Tại sao lại như vậy?
Cô buồn vì cái gì chứ?
“AI” Đột nhiên nhận được một cái ôm ấm áp, Trần Nam Phương giật mình, cô quay đầu lại nhìn Hà Minh Viễn, đôi mắt đẹp giật giật: “Anh…”
Hà Minh Viễn không nói gì, chỉ cúi người hôn cô thật sâu, một nụ hôn dài.
Cô ngẩn ra, hoàn toàn ngây ngốc, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?
“Trả lời anh, Nam Phương.” Anh hơi buông ra, nói xong lại tiếp tục.
Trái tim Trần Nam Phương càng đau hơn, cô phải trả lời như thế nào?
Hai người họ là kẻ thù cơ mà!
Hơn nữa người đã khiến họ trở thành kẻ thù đang ở nước Anh, không phải vì Ngô Hà mà anh muốn đưa cô về nước sao?
“Đừng… Hà Minh Viễn… Cô cố gắng quay đầu đi, không muốn đáp lại: ‘Em hơi lạnh.”
Ngón tay dài của anh xoa lên đôi môi đã hôn đến đỏ hồng, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô: “Những thứ anh nợ em, đợi đến khi trở lại anh sẽ trả cho em.
Trần Nam Phương trợn tròn mắt, không hiểu anh đang nói đến nụ hôn, hay nói đến một điều gì khác.
Thôi vậy, không quan tâm đến nó nữa, cô ngồi lên máy bay quay trở về…
Về đến biệt thự thì phát hiện ra bà Diêu và Ngọc Cẩm đã quay về nhà cũ rồi, có lẽ họ không nghĩ cô lại về sớm như vậy.