Hà Minh Viên khóa cô lại trong đáy mắt rồi trả lời một cách nghiêm túc: “Anh còn có một tính cách trời sinh nữa, đó là anh rất nghe lời vợ của anh đấy.”
Nghe, lời, bà, xãt Trần Nam Phương trợn tròn mắt vì những lời này, có phải cô đã tự nhặt đá nên vào chân mình rồi không!
Chỉ biết lấy thực lực ấy mà đấu với Hà Minh Viên thì ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.
“Nam Phương à.” Anh đặt cô ở cửa phòng ngủ, dựa vào tường, thì thâm gọi tên cô. . Được copy tại ﹛ 𝙏𝑟Umt𝑟𝓊 yện.Vn ﹜
“Anh… anh…” Trần Nam Phương khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy anh thật sự muốn làm gì đó…
“Chuyện quan trọng phải nói ba lần, anh thích em, anh thích em…” Anh năm lấy đôi tay đang lộn xộn của cô rồi kéo lên đỉnh đầu: “Anh thích em”
Trân Nam Phương đứng ngây ra như bị sét đánh, Hà Minh Viễn thật sự phóng khoáng nói ra, đáy mắt tràn đầy sự yêu thích cùng cưng chiều. Giờ khắc này, cô thật sự cảmthấy mình là người hạnh phúc nhất trênthế giới này! Trong phạm vi trăm mét đều thấy hoa nở rực trời, tràn ngập mùi hoa ngọt ngào…
“Nam Phương không định có qua có lại sao?” Hà Minh Viễn không chờ câu trả lời của cô, anh thâm tình hôn lên.
Anh biết có chút chuyện không cần nói nhiều lời, anh có thể nhìn thấy hết thảy qua đôi mắt của cô.
“Đáp lại anh.” Anh ra lệnh, cũng là dụ dỗ.
“Thật sự không thể, Hà Minh Viễn, bé con…”
“Yên tâm, đã ba tháng rồi.” Lòng bàn †ay anh khẽ vuốt ve sau lưng cô, giảm bớt sự khẩn trương của cô: “Anh cam đoan dưới tình huống thỏa mãn hạnh phúc của anh, bé con sẽ không có chuyện gì.”
“..
..“ Trần Nam Phương tước vũ khí đầu hàng dưới thế công của anh.
Trong lúc hừng hực khí thế, anh bỗng nhiên dừng lại, cô mê mang nhìn anh, không biết tại sao.
“Nam Phương.” Hà Minh Viễn khẽ cười một tiếng: “Đỗ Thanh Hoa nói đúng.”
“Dạ?” Trần Nam Phương không hiểu ra Sao.
“To, nảy nở hơn nhiều rồi.”
Bùm.
Nhận ra anh đang nói đến cái gì, cả người cô đều như bốc cháy, không khỏi cao giọng: “Anh nói hươu nói vượn! Anh anh… Em không để ý đến anh nữa!”
“Anh nói bậy khi nào?” Hà Minh Viễn cầm lấy tay cô: “Chính em không cảm nhận được sao?”
Tần Mục chớp chớp mắt, khó có thể tiêu hóa được chủ đề xấu hổ như vậy.
“Không cảm ơn anh à?”
“Cái gì?”
“Đây là công lao của anh khi ở trang trại Hà Vân.” Anh vừa thưởng thức kiệt tác mình tạo ra, vừa nói với ngữ khí rất tự hào!