“Đương nhiên, bà nội không phải người lạc hậu, biết phụ nữ có thai nên ra ngoài thư giãn, để đứa nhỏ phát triển tốt.”
Nói như vậy, Trần Nam Phương hơi xấu hổ, cảm thấy mình lợi dụng lòng tốt của bà Diêu đối với mình, lập tức hứa: “Bà nội, con sẽ về sớm, con hứa.”
“Đứa trẻ ngốc này!” Bà Diêu cười nhẹ.
Trần Nam Phương vội vã chạy đến †rung tâm hội nghị Tài Vượng, hôm nay là cuộc gặp đầu tiên giữa Công ty kế toán Thiên Ưng và Công ty Hóa Vân Nhã, vốn dĩ cô đã nói là mình không đến, Nhưng cô sợ Đỗ Thanh Hoa sẽ nổi cơn thịnh nộ khi nhìn thấy Đặng Vân Nhã, vì vậy cô vội vàng đến đây.
Quả nhiên, vừa mở cửa phòng họp đã thấy bầu không khí bên trong vẫn lạnh lẽo, Đỗ Thanh Hoa đang ngồi tại chỗ nắm chặt tay.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Trần Nam Phương ngồi ngay bên cạnh bạn mình, nhẹ nhàng kéo góc quân áo.
“Gô Nam Phương?” Đặng Vân Nhã vẻ mặt bất ngờ: “Sao lại là cô?”
“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Trần Nam Phương không tin đối phương không biết, nhưng nếu muốn diễn thì cô sẽ hợp tác.
Đặng Vân Nhã cười khúc khích khi nhìn thấy co: “Tôi đã biết rằng cô Nam Phương đang giúp công ty tôi kế toán, vì vậy tôi sẽ trả nhiều hơn một chút. Nếu không thì điều này để cho anh Minh Viễn biết, anh sẽ nói tôi nghèo mất.”
“Đó không phải là những gì tôi nói.”
Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Đồ Thanh Hoa nói: “Nếu cô ra giá nhiều hơn, Hà Minh Viễn phải gọi cô là đồ ngu ngốc.”
“Cô!” Đặng Vân Nhã trợn mắt: “Đây là thái độ của Công ty kế toán Thiên Ưng của cô sao?”
Nhìn thấy Đỗ Thanh Hoa đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, Trần Nam Phương nhanh chóng ngăn cô ấy lại, cười nói: “Cô Vân Nhã, thời gian của cô rất quý giá, chúng ta bắt đầu cuộc họp.”
“Đúng vậy, buổi trưa tôi cũng hẹn anh Minh Viễn đi ăn cơm!” Giọng điệu của Đặng Vân Nhã ẩn chứa vẻ khiêu khích: “Nể mặt cô, lần này tôi sẽ bỏ qua, bắt đầu thôi.”
Trần Nam Phương quay đầu lại, nhìn Đỗ Thanh Hoa với ánh mắt yên tâm: “Để tớ nói?”
“Không, để tớ nói!” Cô ấy bắt đầu giới thiệu…
Mặc dù màn khởi đầu hơi rắc rối, nhưng cuộc gặp gỡ diễn ra suôn sẻ, trong giờ giải lao, cô nghe giọng nói sắc bén của Đặng Vân Nhã: “Này, cô Nam Phương, sao vòng tay của cô lại giống của tôi?”