Đồ Thanh Hoa tức giận quay đầu đi, nhìn thẳng vào Trịnh Hoàng Bách: “Thiên tài Trịnh đã hài lòng chưa?”
Không chờ đối phương đáp lại, cô đã hung dữ lẩm bẩm một câu: “Chỉ biết cấu kết với nhau làm việc xấu.”
Anh ta thoáng chốc đã nổi lửa trong bụng, thế nhưng lúc nhìn thấy hai cô gái đều đang đỏ mắt thì không biết phải xả giận làm sao, chỉ có thể thở dài hứng đòn thay Hà Minh Viễn.
Chờ anh ta đi rồi, Trần Nam Phương mới khuyên Đỗ Thanh Hoa: “Lần này là do tớ làm không tốt, cậu đừng có lúc nào cũng đối nghịch với bác sĩ Trịnh như thế”
“Cậu sợ anh ta à?” Đỗ Thanh Hoa hừ lạnh, nhìn thẳng về phía cô: “Những gì Triệu Lập Thành vừa nói là thật ư?
Tên khốn họ Hà đó đi công tác với Ngô.
Hà?” Cô khẽ lắc đầu: “Tớ không rõ, đến cả chuyện anh ấy đi công tác cũng là do trợ lý của anh ấy nói cho tớ biết”
“Mẹ nó! Tớ chưa từng thấy tên nào cặn bã như thế bao giờ!”
“Nào, cậu đừng nóng giận, tớ sẽ cố gắng không để ý.”
“Cậu thứ nói xem không để ý kiểu gì đây?” Đỗ Thanh Hoa hỏi vặn lại, chỉ vào bụng Trân Nam Phương: “Nơi này của cậu còn mang thai con của anh ta, anh lại dám làm xằng làm bậy!”
“Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.”
Trần Nam Phương ngẩng mặt lên, trên mặt là sự kiên định chưa bao giờ có: “Tớ sẽ vì đứa bé mà giành quyền chủ động, cho nên cuối tuần này cậu khoan xuất viện đã, phải đợi tớ làm cho xong nhà.”
“Cậu muốn dời ra ngoài ở ư?” Đỗ Thanh Hoa ngạc nhiên.
“Tớ muốn mình chí ít có thể dọn ra lúc nào cũng được.” Cô không nói cho bạn mình biết cảm giác sợ hãi khi ở trong một ngôi nhà trống trải: “Vả lại tớ muốn kiếm thêm nguồn thu nhập ngoài.”
“Cậu biết rồi mà Nam Phương, tớ sẽ luôn ủng hộ quyết định của cậu bằng cả hai tay!” Rốt cuộc tâm trạng của Đỗ Thanh Hoa cũng khá lên, bởi vì cô nhìn ra được lần này Trần Nam Phương đã quyết định rồi, tinh thần trách nhiệm của người làm mẹ lại được kích thích.
Trân Nam Phương cũng cười, thì ra trong lòng thầm nghĩ sẽ làm được cũng mang lại cho người ta cảm giác yên ổn, cô đưa tay xoa lên phần bụng dưới hơi hở ra, đến cả hơi thở cũng dần đều lại…
Vào ban đêm, cô tắt di động đi ngủ, ngủ được một giấc vô cùng ngon, trong giấc mơ cô mọc ra một đôi cánh dài lớn, giương rộng bay lượn.
Mà ở phía xa tận nước Nga, Hà Minh Viên nhìn cửa sổ chat rỗng tuếch, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên chút bực bội.
Ngày hôm sau, Trân Nam Phương phấn khởi rời khỏi giường, sau khi ăn xong bữa sáng phong phú cùng bạn thân thì chuẩn bị xuất phát.
“Nam Phương! Xét thấy con nuôi của tớ quan trọng nhất, cho nên cậu tìm việc bán thời gian thì vẫn nên tìm công việc nào nhẹ nhàng chút.” Đỗ Thanh Hoa dặn dò: “Còn chuyện nhà ở cũng đừng vội, nếu chưa tìm được nhà nào hợp ý thì chờ tớ tìm cho.”
“Tớ biết rồi, cậu nói nhiều lần lắm rồi đấy.” Trân Nam Phương cười cười nhìn bạn thân: “Tớ đi đây.”