Mục lục
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng mà…”

Làm sao cô tin lời anh cho được: “Em vừa gặp Lý An, ông ấy nói, ông ấy khẳng định anh đã gặp chuyện, rốt cuộc anh đến nước Anh làm gì vậy hả?”

“Nam Phương!”

Hà Minh Viễn tức tối cao giọng lên, hận mình không thể bay về ngay lập tức để đánh cô một cái: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.”

“Em biết rồi.”



Cô chột dạ đáp lời, cô cũng không muốn gặp cái tên xấu xa này đâu.

Đầu dây bên kia lại lải nhải dặn dò vài câu rồi mới cúp máy, rất nhanh chóng có xe đến đón Trần Nam Phương quay về.

Nhưng đi được nửa đường, dừng lại tại một làn đèn đỏ, cô lại nhìn thấy một người: “Đặng Liên!”

“Khoan đã…”

Ánh mắt Trần Nam Phương nhìn chăm chăm vào người đứng cách đấy không xa, người đó mang một dáng vẻ cẩn trọng, mỗi một bước đều đi vô cùng cẩn thận.

Điều này khiến trong lòng cô thấy có gì có hơi sai, lòng hiếu kỳ nhen nhóm: “Anh dừng xe lại chờ tôi một chút, à mà, đừng có báo cho Hà Minh Viễn biết!

Tôi sẽ quay lại ngay thôi.”

Trân Nam Phương không đợi tài xế đáp lại đã cất bước xuống xe, đi vê phía Đặng Liên. Cô muốn nhìn xem Đặng Liên đang làm gì?

Nơi Đặng Liên đi đến là một tiệm trà, sau khi Trân Nam Phương bước vào theo thì nấp mình ở một góc phòng mà quan sát, dường như hơi trông thấy được người ngồi đối diện với Đặng Liên là một người đàn ông, từ xa trông lại có vẻ ngoài khá giống người Châu Âu, nhưng cũng không thể vội kết luận.

Nhưng có một động tác mà Trần Nam Phương thấy rõ, ấy là người đàn ông kia đưa cho Đặng Liên một bao trà cỡ nhỏ màu trắng, trực giác của cô cho răng trong đấy là thuốc bột, kiểu gì cũng không thể là lá trà thông thường được.

Vì sợ bị phát hiện, Trần Nam Phương cũng không dám nán lại quá lâu, cô vốn tưởng mình sẽ không có thu hoạch gì lớn, nhưng ở chỗ rẽ nơi ngã tư thế mà lại nghe được cuộc trò chuyện của Đặng Liên ở đằng sau.

“Gặp rồi, tôi sẽ nghe theo mà, chừng nào mới về vậy? Người ta nhớ lắm đó…”

Một câu cuối cùng khiến Trần Nam Phương nổi hết cả da gà, nhưng đồng thời cô cũng nhận ra được người ở đầu dây bên kia là ai: Ông lớn!

Hay còn có một thân phận khác là bác cả của Hà Minh Viễn.

Không phải ông ta vẫn luôn ở Hàn Quốc à? Ông ta về rồi ư? Sao lại về?

Cô không dám chần chờ thêm phút nào mà leo lên xe, nói hết mọi chuyện từ đầu chí cuối cho Hà Minh Viễn nghe, nhưng mà chẳng nhận lại được câu khen ngợi nào, lại còn bị la mắng thậm tệ, còn vạ lây khiến tài xế đưa cô đi bị phạt.

“Này, em cũng đâu có bị gì đâu.”

Cô bu môi: “Hơn nữa, anh phạt em thì cũng thôi, đừng phạt lây sang cả người khác chứ”

“Không được!”

Hà Minh Viễn hầm hừ đáp: “Người không có chính kiến thì giữ lại có ích gì!”

Sau đấy anh lại nói thêm: “Người rất có chính kiến cũng phải phạt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK