“Tôi không muốn!” Cô cụp mắt từ chối, suy nghĩ một chút thì cô vẫn nhỏ giọng nói với Hà Minh Viễn: “Lúc trước người gặp mặt với Lý An ở nhà họ Trần chính là anh ta.”
Nói xong, cô bông nhiên ý thức được rằng mình đần độn, anh là người thế nào cơ chứ, sao lại có thể không biết hết chuyện của Tạ Hàn Phong được chứ?
Nghĩ tới điều này, Trần Nam Phương vô cùng giật mình, cô cất bước rời đi.
“Cô Nam Phương! Cô đừng đi mài”
Tạ Hàn Phong lại muốn chạy tới chặn cô lại nhưng lại bị Hà Minh Viễn ngăn cản: “Ông chủ! Anh cần phải tranh thủ mới được!”
“Quay về đi, chúng ta còn có việc.”
Anh lạnh lùng nói, cũng không quay đầu lại mà leo lên xe.
Trần Nam Phương và anh đều tự đi về hai hướng khác nhau, với tốc độ khác nhau mà rời khỏi nơi này nhưng trong tim hai người lại có cảm xúc giống nhau.
Cô đơn và không nỡ……
Thời gian mười ngày cứ trôi qua, gần như Trần Nam Phương chưa từng bước chân ra khỏi cửa, cô thật sự hy vọng loay hoay được thêm một chút vận may rồi lại ra ngoài làm việc.
Lần này cô đã thông minh hơn rồi, tìm được một công việc làm thêm, một tuần chỉ cần đến công ty một lần thôi, cô cũng đã điều tra rồi, chắc là hoàn toàn không có người quen đâu.
Thế nhưng một khi đã xui xẻo hết mức thì uống nước lã cũng nhét kẽ răng.
Trần Nam Phương vừa thanh toán xong, cô tính đến cửa hàng mua một ít đồ dùng sinh hoạt, vừa đến tầng hai thì lại đụng phải Ngô Hà và Đặng Liên, hai người đi cùng nhau và còn vừa nói vừa cười!
“Ôi chà! Đây không phải là người vợ bị Minh Viễn vứt bỏ đây sao?” Đặng Liên không mặn không nhạt nói móc: “Còn có tâm trạng đi dạo siêu thị nữa à?”
Ngô Hà nhìn lại, sự oán hận đầy trong mắt cô ta không che giấu được: “Dì Liên! dì không biết đó thôi, người ta cũng không nghèo đâu, cậu ba đã bồi thường cho cô ta rất nhiều đó, ngay cả bà cụ cũng cho cô ta rất nhiều cổ phiếu bất động sản nữa.”
“Sao dì lại không biết việc này chứ?”
Đặng Liên cực kỳ ghen tị, ngoại trừ nhận được tiền tiêu vặt hàng tháng ra thì bà ta chẳng có gì cả, dựa vào cái gì mà Trần Nam Phương lại có chứit “Cháu cũng chỉ nghe cậu Kỳ nói vậy mà thôi.” Đôi mắt Ngô Hà nhìn chằm chằm về phía Trần Nam Phương, cô ta khoe khoang: “Nam Phương! Đây là cửa hàng mà tôi vừa mới mở, có muốn tới ủng hộ một chút hay không?”
“Cháu cẩn thận lại bị đánh nữa đói!”
Đặng Liên giống như là nhắc nhở nhưng vẫn nghe ra được vẻ vui sướng khi người gặp họa trong lời nói của bà ta.
Ngô Hà càng hận hơn, chuyện cô ta bị đánh đã bị truyền khắp cả nhà họ Hà rồi, nhưng Hà Minh Viễn đã lên tiếng cho nên không có ai dám giúp cô ta, ngay cả Hà Minh Kỳ và ông lớn cũng đều nhắm một mắt mở một mắt.
“Cô ta dám ư?” Ngô Hà trừng mắt nhìn Trần Nam Phương, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong đầy vẻ cười nhạo: “Tuy rằng nói cậu ba và cậu Vũ đều xem cô ta như cục cưng…”