Cô không muốn.
Cô quật cường nhếch môi nặn ra một nụ cười, lại tiếp tục khuyên chính bản thân mình không nên thích Hà Minh Viễn, trong lòng cô đã có người mình yêu, không ai có thể thay thế được “Người đó”.
Minh Phúc đứng cách đó không xa trông chừng cô, ban đầu còn không đành lòng quấy rầy, nhưng thấy Trần Nam Phương sắp có xu hướng ngồi xuống đất đến nơi rồi, anh ấy vội vàng xuất hiện bên cạnh cô, cung kính nói với cô: “Mợ ba, điều kiện nơi này không thể so với trong thành phố được, đừng khiến bản thân mình bị cảm lạnh.”
Cô hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh ta một cái, hờ hững nói: “Tôi biết rồi, tôi quay về ngay đây.”
Trần Nam Phương dọn dẹp hết những cảm xúc ngổn ngang trong đầu mình lại, chậm rãi quay trở về phòng.
Vừa về đến phòng bệnh của Hà Minh Viễn, đập vào mắt cô chính là hình ảnh Hà Minh Viễn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không vui.
“Em đã đi đâu vậy? Anh còn chưa được ăn cơm đâu.”
Trần Nam Phương rủ mắt nhìn xuống đất, không nói gì, trong lòng lại không nhịn được mà oán thầm, có nhiều người hầu hạ như vậy rồi mà còn không thèm ăn cơm, anh trách ai vậy hả!
“Tới đây đút cho anh.” Đương nhiên là Hà Minh Viễn nhìn ra sự bất mãn của cô, nên anh đành cưỡng ép ra lệnh.
Cô biết có cự tuyệt cũng chỉ phí công, cho nên chậm rãi đi tới bên cạnh anh, sau đó dọn đồ ăn ra trước mặt, chuẩn bị đút cơm cho anh ăn.
Anh duõi cánh tay không bị thương ra, kéo cô đến bên cạnh mình, không tự nhiên hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái à?”
“Nếu như em nói không thoải mái thì anh có để cho em nghỉ ngơi không?”
Trân Nam Phương thản nhiên nhìn anh, hỏi.
“Không thể.” Hà Minh Viễn nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đưa ra đáp án phủ định, bởi vì chờ cô trở lại cho anh ăn, nên anh đã đuổi Trịnh Hoàng Bách ra ngoài hai lần rồi.
“Buông tay ra, để em đút cơm cho anh.” Cô không chọc nổi người như thế này, cũng không có nghĩa là cô cam †âm tình nguyện chịu khuất phục.
Huống chỉ, anh cũng đã gặp Ngô Hà rồi, điều đó rõ ràng là trong lòng anh vẫn còn một chỗ cho người bạn gái trước kia, vẫn còn muốn giữ liên lạc qua lại với cô ta. Rốt cuộc là anh hận cô nhiều tới mức nào, mới có thể làm ra những hành vi buồn nôn như vậy?
Suốt cả một bữa cơm, cho dù Trần Nam Phương chỉ cho anh ăn mấy món ăn thanh đạm, thế nhưng Hà Minh Viễn lại ăn rất ngon, giống như cô đang cho anh ăn sơn hào hải vị vậy.
“Cho anh uống nước.”
“.” Cô cảm thấy cạn lời với anh, cũng bởi vì mình không dám phản kháng mà cảm thấy khổ sở.
Cho anh uống nước xong, cô định kiếm cớ rời đi, nhưng đã bị Hà Minh Viên dùng một tay ôm vào trong lòng: “Cảm thấy mệt thật sao?”
“Không có.” Trân Nam Phương hận không thể căn đứt đầu lưỡi của mình, cô vội vàng đổi giọng: “Đúng rồi đấy, em thấy rất mệt.”