“Các em có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?” Trịnh Hoàng Phong cất điện thoại đi.
Đỗ Thanh Hoa còn chưa mở miệng, chỉ thấy đột nhiên Trần Nam Phương nắm lấy tay cô ấy!
“Là anh ta! Là người kia kìal”
“Nam Phương à, cậu nói ai vậy?” Cô giật nảy mình, vội vàng nhìn qua đằng †rước mặt mình, nhưng căn bản cô ấy không thấy bất kỳ cái gì.
“Chính là người đàn ông kéo Ngô Hà lên xe ở đại học!” Trân Nam Phương nhấc chân lên chạy theo: “Nam Phương đừng như vậy cậu chạy chậm một chút!”
Đuổi theo ba con phố thì Trần Nam Phương mất dấu.
“Sao lại như vậy?” Cô lo lắng nhìn tới nhìn lui, thất vọng nói: “Mình ngu ngốc quá mài!”
“Nam Phương!” Đỗ Thanh Hoa chạy tới giữa chặt tay bạn tốt, thở hồng hộc nói: “Không được chạy nữa, cơ thể cậu chỉ vừa mới tốt lên thôi đó.”
Cô ấy vừa nói xong thì có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô ấy…
Người trên xe không phải ai khác chính là Hà Minh Viễn!
“Tại sao anh lại ở chỗ này?” Trần Nam Phương đi qua, trong đầu vẫn còn nhớ chuyện vừa rồi, nhưng chờ tới khi cô tới gần lại bất chợt lùi về phía sau lại.
Một mùi đào xông lên!
“Tên thối tha họ Hà kia, anh có ý gì đây?” Đỗ Thanh Hoa lôi kéo Trần Nam Phương: “Lại đi chỗ nào trăng hoa nữa thế?
Sao trên người anh lại có mùi nước hoa?”
Anh xuống xe, từ từ đi tới, khóe miệng ngậm ý cười lạnh lẽo: “Thật sao?
Sao tôi không ngửi ra vậy?”
“Đừng đi về phía này! Anh nhất định phải khiến Nam Phương buồn nôn sao?”
Hà Minh Viễn càng không thèm quan tâm, duôi cánh tay dài ra, một phát bắt được cổ tay của Trân Nam Phương, mắt đen ngưng tụ lại: “Sao em lại nhạy cảm với vị đào thế?”
“Thả em ra, oe.” Trân Nam Phương nghiêng đầu nôn khan, đúng là nhịn không được thật.
“Vì sao chứ? Hả?” Anh cố chấp không thèm buông tay: “Nam Phương, vì sao em lại dị ứng với mùi đào hả?”
“Hà Minh Viễn, anh làm cái gì vậy?”
Đỗ Thanh Hoa dắt tay bạn tốt của mình, ngăn anh lại: “Anh điên rồi hả? Định bắt cô ấy đi làm thí nghiệm luôn sao?”
“Biến đi!” Anh nổi giận, nhìn chằm chăm vào người đang nôn khan không nói ra lời bên kia, trong lòng sự bực tức càng bốc lên, vậy mà trong lòng của cô lại có người khác!
Hơn nữa người đó còn quan trọng với cô như vậy!
“Buông tay ra!” Trân Nam Phương cảm thấy khứu giác của mình bị kích thích tới mức tê liệt luôn, cô không ngừng giấy giụa, còn được Đỗ Thanh Hoa hỗ trợ cuối cùng mới thoát được ra khỏi tay của Hà Minh Viễn.
“Tên xấu xa, tên điên này!” Đỗ Thanh Hoa vừa chửi vừa võ lưng cho Trần Nam Phương: “Có muốn uống chút nước hay không?”