Hai người lại trò chuyện vài chuyện linh tinh khác nữa, đồng thời Đỗ Thanh Hoa cũng bảo đảm là sẽ sớm lợi dụng Ôn Tứ Hiên để tìm được anh của Trần Nam Phương thôi.
Bên này, Trần Nam Phương cúp điện thoại, chuẩn bị quay lại nhưng cũng không biết rằng vừa rồi, có người đến đứng ở cửa rồi lại rời đi.
Hà Minh Viễn ngồi trên xe lăn, nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ. Đôi mắt anh nheo lại, lộ ra vẻ nguy hiểm.
“Ngô Hà trở lại thì em lập tức rời đi luôn.”
“A, Trân Nam Phương. Có phải em suy nghĩ quá đơn giản không? Gả cho anh, mang thai con của anh, còn dám nói đi là đi?”
“Rắc rắc.”
Trên cửa truyền tới âm thanh “rắc rắc”. Trần Nam Phương đi tới, thấy anh ngồi trên xe lăn thì sợ hết hồn, vội vàng chạy lại: “Sao anh lại xuống giường thế?
Bác sĩ nói có thể xuống giường được sao?”
Hà Minh Viễn bất động, ngay cả ánh mắt cũng không hề chuyển động.
“Anh…” Trần Nam Phương lúng túng đứng ở bên cạnh anh. Muốn đi, nhưng mà rõ ràng là do cô sốt ruột nên mới chạy lại. Không đi thì căn bản là do người ta không muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô: “Cái đó, em…”
“Không muốn biết anh đang suy nghĩ gì sao?” Hà Minh Viễn cắt đứt lời của cô, tròng mắt đen nhánh vần bất động như cũ.
Trần Nam Phương không lên tiếng, sao cô có thể đoán được suy nghĩ của anh chứ?
Chỉ cần là không phải đang suy nghĩ cách đối phó cô thì chuyện gì cô cũng chấp nhận được.
Ặc, thật sự cũng có thể chấp nhận sao?
Tại sao vừa nghĩ tới chuyện, có thể anh đang nghĩ tới Ngô Hà, trong lòng cô liền tức tối, bực dọc nhỉ?
“Ái.” Cô bị một lực mạnh kéo đến, ngồi lên đùi anh: “Hà Minh Viễn, anh làm gì vậy? Chân anh bị thương mà.”
“Quan tâm đến anh à?” Giọng anh không hề vui, lại vô cùng lạnh lùng: “Chỉ là anh không muốn phụ lòng vợ mình…
Anh đang nghĩ, làm sao mới có thể khiến cho vợ mình không thể xuống giường được.”
Trân Nam Phương sửng sốt, trợn mắt, há hốc mồm đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Không chờ cô kịp phản ứng lại, Hà Minh Viễn đã bắt đầu tấn công. Cho dù mình có bị thương hay không thì anh cũng nâng hai tay lên, đè cô xuống.
“Đừng mà, Hà Minh Viễn. Anh buông em ra, em bị đau.” Trân Nam Phương kêu lên, vết thương trên cánh tay của cô bị anh ép đến nỗi sắp nổ tung.
“Đau à?” Anh cười nhạt: “Đau còn ở phía sau đó.”
“Anh điên rồi sao?” Lần đầu tiên Trân Nam Phương liều mạng hô lên như thế.
Hà Minh Viễn cắn một cái lên môi cô, sau đó xé quần áo của cô ra…