” Nam Phương! Em…” Trịnh Hoàng Phong định đến gần cô, ngay khi môi anh sắp chạm đến đôi môi của Trân Nam Phương, cửa phòng đột nhiên bị đạp mở.
Hà Minh Viễn bước nhanh tới và kéo anh ta ral “Anh à! Anh đang làm gì vậy?” Trịnh Hoàng Bách cũng vội vàng đuổi theo, đỡ lấy anh trai của mình: “Anh uống rượu à?”
Hà Minh Viễn không để ý đến anh ta nữa, anh nhanh chóng ôm lấy Nam Phương và nói: “Nam Phương! Không sao rồi! Anh đến rồi đây! Em đừng sợi”
“Minh Viễn! Tôi cần Minh Viễn…” Cô gần như không còn ý thức, chỉ còn lại toàn là bản năng, cô vươn tay gắt gao ôm lấy cổ của anh, tìm đến đôi môi anh, nhiệt tình hôn như lửa nóng, nhưng hôn một lát, cô lại vô cùng khó chịu và đau khổ: “Không… Không thể như vậy…
Đừng… Tôi muốn đi chết… Hu hu…”
“Nam Phương! Em đừng khóc!”
Minh Viễn nhìn thấy trên mặt cô nàng vừa là máu vừa là nước mắt, đau lòng đến mức hận không thể lập tức xông tới bệnh viện.
“Ừm…Minh Viễn… Tôi chỉ cần Minh Viễn của tôi thôi!”
“Anh đang ở đây! Nam Phương! Anh đang ở đây mà! Anh chính là Minh Viễn!” Anh ôm cô vào trong xe, vừa giúp cô cầm máu vừa dỗ dành cô.
“Minh Viễn… Nam Phương cố gắng mở mắt ra, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt: “Anh thật sự là Minh Viễn ư?”
“ỪI Anh ở đây!”
Dương như nhận được đáp án khẳng định, lại giống như toàn bộ ý thức đều biến mất, cô nhào vào trong ngực Hà Minh Viễn, bò lên đùi anh, dùng nhiệt tình cao nhất để hôn anh, hơn nữa còn vuốt ve…
“Đến khách sạn gần nhất!” Anh gâm nhẹ ra lệnh, Trịnh Hoàng Phong lại dám bỏ thuốc mạnh như vậy cho cô ư?
Mẹ kiếp!
Đến tận giữa trưa hôm sau Nam Phương mới chậm rãi mở mắt ra, mờ mịt nhìn chằm chăm trần nhà sang trọng một hồi lâu mới cảm nhận được ánh sáng, cô ngồi dậy!
“A…’ Cô rên rỉ một tiếng, lại nhẹ nhàng nằm xuống giường.
Hai con ngươi co rút lại, cho dù có ngu ngốc đến đâu thì cô cũng biết đã xảy ra chuyện gì!
“Làm sao… Làm sai có thể như vậy được chứ…” Toàn thân cô đều run rẩy, từ đầu đến cuối cô không thể nào kìm nén được nước, cô và Trịnh Hoàng Phong đã có quan hệ đó ư?
Không! Cô không muốn như vậy!
Không có chuyện như thết Cô điên cuồng xông vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa sạch chính mình, sao ông trời có thể đùa giốn với cô như vậy?
Cô phải làm thế nào để đối mặt với cuộc sống tương lai đây?
“Nam Phương!” Hà Minh Viễn trở lại phòng ngủ thì lập tức nghe thấy tiếng khóc bên trong, anh vội vàng đi vào: “Em đang làm gì vậy? Như vậy sẽ có hại cho sức khỏe của em đấy!”
“Anh đi ra ngoài đi! Tôi không muốn gặp anh! Tôi không muốn gặp ai hết!”
Trần Nam Phương cướp lại vòi hoa sen, muốn rửa sạch chính mình một lần nữa.
Bàn tay anh bao bọc tay cô, ngăn lấy cô: “Vốn dĩ thân thể của em đã rất yếu rồi, tối hôm qua còn… Em phải tự bảo vệ bản thân.”