Một nụ cười thoáng qua trong mắt Hà Minh Viễn, sự chủ động và trêu ghẹo có hơi không lưu loát của cô gái nhỏ này đã khiến cơ thể anh thay đổi rõ ràng.
Nhưng anh cố tình xị mặt và gật đầu chu môi.
“Anh được voi đòi tiên.” Trần Nam Phương mặc dù không hài lòng nhưng cũng nghiêng người về phía trước, không còn là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nữa, cô hôn một hồi lâu, gần như đi vào thật sâu.
“Ừm” Anh khịt mũi, đôi mắt phượng như kim cương: “Trình độ của Nam Phương đã có tiến bộ.”
Cô cũng đã học được cách cư xử, không nói lời nào, dùng đôi mắt của mình nhìn sát vào anh để xem anh có lương tâm không, có trả lời câu hỏi của cô hay không.
“Trước đây, nhà họ Trịnh cố ý để Hoàng Bách kết hôn với Hà Mộc Y.”
“Sau đó thì sao?” Trân Nam Phương đoán: “bác sĩ Bách không muốn?”
Hà Minh Viễn do dự một chút: “Tất cả đều là chuyện của quá khứ.”
Cô nhanh chóng hiểu ra: “Có nghĩa là bác sĩ Bách không phải không muốn.
Nguyên nhân là…do Hà Mộc Y sao?”
Vấn đề này sẽ phức tạp hơn một chút, nếu lần này Hà Mộc Y quay lại và thực sự có ý định bắt đầu với Trịnh Hoàng Bách.
“Hoàng Bách sẽ không ăn cỏ.”
“Anh có thể chắc chắn tâm tư của anh ta không?” Trần Nam Phương không lạc quan như vậy, người ta thường cảm thấy khó chịu, giống như cô lúc trước, đối với Hà Minh Viễn đủ loại mỉa mai châm chọc, đẩy anh ra, nhưng trong lòng không phải vẫn còn chờ mong.
“Đừng nghĩ lung tung.” Anh hôn nhẹ vào má cô: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nhưng mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng ngược lại với những gì anh nói, ngày hôm sau Đỗ Thanh Hoa về sớm, vẻ mặt suy sụp tinh thần.
“Hoa, về sớm vậy sao?” Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Trần Nam Phương lập tức bừng tỉnh, con sâu ngủ cuối cùng biến mất không còn nữa: “Làm sao vậy?”
Đỗ Thanh Hoa im lặng ngồi trên ghế sofa, mặt không chút thay đổi.
“Thanh Hoa…” Trần Nam Phương căn môi, cô hiểu bạn của mình quá rõ và đã đoán được chuyện xảy ra ở Kim Thành vào ngày hôm qua: “Cậu không nói chuyện với bác sĩ Bách sao? Có lễ là có sự hiểu lâm.”
“Tớ còn có thể hiểu lầm cái gì nữa!”
Đỗ Thanh Hoa lập tức bùng nổ: “Tớ tận mắt thấy hai người họ đang ôm nhau.”
“Không thể nào, bác sĩ Bách không phải loại người như vậy.”
“Anh ta như thế nào mà không phải hả? Cậu nghĩ anh ta là một người quân tử sao? Trước đây, tớ đã nghe rất nhiều lời đàm tiếu về anh ta trong Bệnh viện Minh Tâm” Đỗ Thanh Hoa tức giận đấm một cú mạnh vào ghế sofa: “Tớ thật mẹ nó ngu ngốc.”
Không đợi Trân Nam Phương lên tiếng, cô ấy nói tiếp: ‘Nam Phương, tớ muốn chia tay với anh ta, sau này có tớ ở với cậu thôi được không? Tớ với cậu cùng đến nước Canadal”