“Anh ta cho rằng mình đang vẽ anh †a à?” Cô bị cái nhận thức này làm hoảng sợ, song, như vậy cũng rất may mãn: “Nhờ vậy mà mình mới tránh được sự tra xét của anh ta đúng không?”
Cô ngồi bên giường một lúc lâu, cuối cùng gấp bức tranh làm đôi, xé nhỏ rồi ném vào thùng rác.
Đem những nhung nhớ chôn thật sâu dưới đáy lòng là được rồi.
Hôm sau, Minh Vy đến nói với cô, bà Diêu nghĩ cơ thể cô đã hồi phục khá tốt rồi nên cho phép cô ra ngoài.
“Mợ ba, hẳn là cậu ba đã xin bà chủ cho cô ra ngoài đấy ạ.” Qua một tháng ở chung, Minh Vy đã trở nên thân thiết hơn với Trân Nam Phương: “Có vẻ cậu ba rất nhớ cô.”
Trần Nam Phương liếc nhìn Minh Vy một cái, cô không tức giận, nếu trong khoảng thời gian này không có người này ở cạnh bầu bạn, chắc có lễ cô sẽ chán chết mất. Tuy nhiên, cô không bình luận gì thêm về suy đoán và nhận định của Minh Vy về Hà Minh Viễn.
“Mợ ba, cô nói xem chúng ta sẽ đến tập đoàn Gemdale hay trở về biệt thự ạ?”
“Tôi về nhà trước được không?” Kỳ thật Trần Nam Phương muốn đến Thâm Thành gặp cô bạn Đỗ Thanh Hoa, nhưng sau khi nghĩ lại, tốt nhất vừa được thả ra thì không nên ra ngoài, chọc giận Hà Minh Viễn thì không tốt lắm.
Minh Vy đảo mắt, gật đầu: “Tôi nghĩ là sẽ được thôi ạ.”
Nói xong, cô ấy lập tức đưa ra điều kiện: ‘“Mựo ba, cô nên nói báo cậu ba biết trước đi ạ, Cậu ấy rất nhớ cô, có lẽ sẽ muốn gặp cô trước đấy ạ.”
“…” Trần Nam Phương len lén chẹp miệng, nhờ tài xế chở vào thành phố, cô gọi điện cho Hà Minh Viễn xin phép anh.
Thế nhưng, mãi đến khi cuộc gọi tự động bị ngắt, đầu dây bên kia vẫn không có ai bắt máy.
Cô cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Minh Vy: “Cô xem tôi gọi rồi đấy, nhưng mà anh ấy không nghe máy, bây giờ tôi về nhà nhé.”
Minh Vy chớp mắt, trong lòng thâm oán, lúc nào cô ba cũng như đang hoàn thành nhiệm vụ bà chủ giao vậy nhỉ?
Nếu là những người phụ nữ khác, nói không chừng sẽ đeo dính cậu ba cho xem.
Trần Nam Phương không biết Minh Vy đang nghĩ gì, trực tiếp đọc địa chỉ khu nhà nhỏ của cha mẹ mình cho tài xế.
Hơn một tháng không về nhà rồi, cô gấp gáp gõ cửa, người ra mở cửa là ba cô.
“Ba, mẹ không có ở nhà ạ?”
Ba cô không vui, trừng mắt nhìn cô, vậy nhưng không trả lời câu hỏi của cô: “Mày còn biết đường trở về ha!”
“Con… khoảng thời gian này con gặp chút chuyện.”
“Đúng rồi, mày thật sự rất bận ha!
Tao còn không liên lạc được với mày.”
Rõ ràng ba cô đang kiếm chế sự tức giận mà thôi: ‘Rốt cuộc mày đợi đến bao giờ mới cứu anh mày về?”
Trần Nam Phương sợ nhất cha hỏi câu này, nhưng cô biết không thể tránh được: ‘Ba, ba đừng có gấp mà, nếu Hà Ì Minh Viễn đã đồng ý sẽ cứu anh trai thì nhất định sẽ không thất hứa đâu ạ”