Sau khi mấy người đàn ông đi rồi, cô mới hỏi Trịnh Hoàng Bách: “Hà Minh Viễn bảo mấy người các cậu làm như vậy à?”
“Thôi đi! Cậu cũng hạn chế dát vàng lên mặt anh ta đi. Nếu không phải nể mặt tên hôi thối kia, tôi đã sớm đánh cho anh ta một trận rồi, lại còn dám ly hôn với cậu.” Trịnh Hoàng Bách hừ một tiếng: “Nhưng mà ly hôn rồi cũng tốt, làm cho anh ta phải đau khổ đến mức không ăn ngon ngủ ngon đi.”
Trần Nam Phương tự cười nhạo: “Không nói đến anh ấy nữa, vậy cậu nói cho tôi biết vì sao phải ở lại? Không phải là sợ tôi và Dạ Hành ở cùng nhau sẽ bị người khác đồn đại đấy chứ?”
“Tất nhiên là không phải rồi.” Trịnh Hoàng Bách năm lấy cánh tay của bạn tốt: “Cậu không có ý tưởng này, mà tớ thấy Dạ Hành cũng không có. Về phần mấy lời đồn đại vô căn cứ của người khác… Hừ! Người chuyên đi tung tin đồn cũng đã bị bắt rồi.”
Trần Nam Phương biết cô ấy đang nói tới Ngô Hà, trong lòng cũng thấy được thả lỏng ra một chút: “Hy vọng có chứng cứ xác thực, Ngô Hà sẽ bị trừng phạt một cách thích đáng.”
“Yên tâm đi, cậu ba nhà họ Hà mà đã ra tay thì chắc chăn sẽ không có chuyện ngoài ý muốn đâu, tuy rằng đôi khi anh ta cũng vô cùng khốn nạn.”
“Anh ấy làm điều đó sao?”
“Chẳng lẽ chị cảm thấy còn có người khác có thể làm loạn đám cưới nhà họ Hà nữa à?”” Trịnh Hoàng Bách ngẩng mặt lên trời thở dài: ‘Không thể không nói Hà Minh Viên cũng đủ hung ác, dám công khai sự xấu xí của nhà họ Hà ra như vậy.”
Trân Nam Phương có chút sửng sốt, đáy lòng hơi lo lắng, cứ như vậy thì chẳng khác nào anh đã đắc tội với Hà Minh Kỳ rồi.
Không biết tại sao mà vết thương trên vai phải của cô lại đột nhiên đau đớn.
Trân Nam Phương đưa tay vò nhẹ, cô nhớ lại là Hà Minh Viễn từng nói qua ràng bọn họ có thần giao cách cảm.
Ban đầu ở Kim Thành, lúc Ôn Tứ Hiên dùng dao đâm cô, ở nước Nga xa xôi kia anh có thực sự cảm thấy đau hay không?
Thời khắc này thì sao? Miệng vết thương của cô lại đau có nghĩa là anh bất ngờ xảy ra chuyện rồi ư?
“Nam Phương! Cậu sao rồi?” Ngô Hà dùng tay quơ quơ trước mắt cô.
“Sao mặt cậu trắng bệch vậy, cậu không khỏe sao?”
“Tớ không saol”
“Tớ biết cậu đang nghĩ gì, cậu yên tâm là được rồi, lần này chắc chắn Ngô Hà sẽ phải đền mạng.” Đỗ Thanh Hoa cho rằng Trân Nam Phương đang nghĩ đến việc mất con. “Nếu cô ta dám kháng án thì tớ sẽ bỏ ra số tiền lớn mời luật sư kiện cô ta đến mức không còn chối cãi.”
Trần Nam Phương xoa xoa huyệt Thái Dương, cưỡng ép kéo mình khỏi những suy nghĩ lung tung, mở miệng đồng ý với ý kiến của cô ấy: “Cô ta không thể thoát tội!”
Hai người lại tán gầu rất nhiều với nhau đến nửa đêm mới ngủ.
Ngày hôm sau Trân Nam Phương giao phó Hà Minh Vũ cho Đỗ Thanh Hoa, vẫn phải đi làm rồi bận bịu đến tận trưa thì Tạ Hàn Phong mới đến.
“Trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Anh ta gõ lên bàn của Trần Nam Phương: “Tôi dẫn cô đi tạo quan hệ với giám đốc mới.”