“Anh ấy không có.” Trần Nam Phương trái lòng đáp lại anh ta. “Hai người là anh em lớn lên cùng nhau, phần tìm cảm này rất khó có được.”
“Tôi biết.” Trịnh Hoàng Phong nhìn cô chằm chằm: “Trước đây anh làm không tốt, điều này khiến em xấu hổ…
Chúng ta vẫn là bạn chứ?
“Đương nhiên!” Trần Nam Phương cười nhẹ nhìn anh ta: “Đừng tự trách, tôi biết anh có lòng thương hại tôi, nhưng tôi không sao, tôi có thể tự giải quyết tốt việc của chính mình.”
Lòng anh ta nhất thời đau nhói, vì câu nói của cô “có lòng thương hại cô”, càng vì cô cứng đầu giả vờ mạnh mẽ.
Anh ta muốn bỏ mặc mọi thứ để giúp đỡ côi Nhưng không thể được, điều đó sẽ ‘ càng đẩy cô ra xa.
“Ừ, tốt.” Trịnh Hoàng Phong cười nhạt: “Nhưng nếu ngày nào đó em thực sự cần giúp đỡ, nhất định phải nhớ đến anh”
Trong lòng Trân Nam Phương thật sự rất cảm ơn sự ấm áp của anh ta, không khỏi gật gật đầu.
“Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Trịnh Hoàng Phong do dự không biết có nên đưa cô về hay không, thì nhìn thấy hai người đang đến gần, Hà Minh Viễn và Trịnh Hoàng Bách.
“Thật là trùng hợp, chị dâu.”
Mặc dù Trần Nam Phương có chút giật mình, nhưng lần này tròng lòng cô rất rõ ràng, cô nhìn chằm chằm Trịnh Hoàng Bách, Tô Thanh Nhã cảnh cáo cô là do anh ta bày mưu đặt kế đúng không?
Lần này sự giận dữ của cô nhiều hơn là hoảng sợ: “Đã sắp xếp trước, sao có thể là trùng hợp?!”
“Ồ? Chị dâu câu này của chị là có ý gì?” Giọng điệu của Trịnh Hoàng bách hùng hổ dọa người nói. “Hoàng Bách!” Trịnh Hoàng Phong hét lên một tiếng: “Sao em lại nói năng gây hấn như vậy!
“Anh, em gây hấn chỗ nào chứ?”
Trịnh Hoàng Bách liếc mắt nhìn Trần Nam Phương, ánh mắt phức tạp, có ẩn ý cảnh cáo: “Tôi không thể luôn ở trước mặt cô bị người khác hàm oan.”.
Tại sao Trân Nam Phương không hiểu ẩn ý của anh ta, anh ta nghĩ cô oán hận anh ta vì nghĩ rằng Trịnh Hoàng Phong sẽ đứng về phía cô?
Anh ta cũng không khác gì hàm oan cho người khác!
Tiêu chuẩn kép!
Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Nhưng cô mặc kệ anh ta, mà nhìn Hà Minh Viễn: “Em vừa mới… bà Đặng Ngọc Lan đã hẹn em gặp mặt.”
Cô suýt nữa thì nói ra chữ “ mẹ”, đây hẳn là đối nghịch với Hà Minh Viễn, phải không?
“Thật sao?” Vẻ mặt anh lạnh nhạt, như thể một chút cũng không quan tâm đến lời nói của cô.
“Thật!” Trần Nam Phương vô thức bước tới gần anh, bàn tay nhỏ bé muốn.
nắm lấy tay anh, nhưng lại cảm thấy không đúng nên vội vàng thu tay lại: “Em đang định quay về thì thấy Trịnh Hoàng Phong, nên nói vài câu chào hoït.”
Không biết vì sao, cô nhìn thấy ánh mắt Hà Minh Viễn lóe lên lạnh lùng, bắn ra một tia lạnh lễo.
Cô có nói gì sai không?
“Hà Minh Viễn…” Cô thì thào nói: “Em thực sự không cố ý ra ngoài đâu.”