“Đáng nhẽ tôi không nên cho em cơ hội nói chuyện mới phải.”
“Anh… Đừng mà.” Trần Nam Phương trợn to hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt khôi ngô đang phóng đại trước mắt mình. Môi anh áp lên môi cô, đem lại cho cô cảm giác mềm mại rồi từ từ gặm nhấm.
Hà Minh Viễn ôm eo rồi đè Trần Nam Phương lên tường, tiếp tục hôn sâu như thể anh đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Anh nhớ cô vô cùng, không chờ được đến khi cô quan tâm mình nên sau khi kết thúc chuyến công tác, anh vội vàng trở về gặp cô, cuối cùng không đợi được sự quan tâm mà chỉ chờ được một câu nói “Em muốn dọn ra ngoài”
của cô.
Muốn rời xa anh ư?
“Trần Nam Phương.” Anh nói từng từ một: “Em đừng có mơi”
Cô chẳng những không có nơi nào để trốn mà còn không thể ra ngoài, mà ngay cả giờ phút này cô cũng không thể chịu được nữa. Bàn tay anh như một trận ma pháp thao túng tất cả, khiến mọi thứ đều biến thành tù binh của anh.
“Hà Minh Viễn… Đừng mà… A…”
Trần Nam Phương ngại ngùng quay đầu đi, cô không chịu nổi mà kêu lên như một con mèo nhỏ: “Xin anh đấy, lúc nào anh cũng bắt nạt em.”
“Rõ ràng là lúc nào tôi cũng thương em.” Anh cảm thấy rất oan ức, muốn bùng nổ nhưng vẫn để ý tới cảm nhận của cô, chẳng nhẽ cô không nhìn ra điều ấy ư?
“Em không muốn, anh buông em ra.”.
“Em chắc chứ? Trần Nam Phương…” Hơi thở ấm áp của Hà Minh Viên bao vây quanh tai Trân Nam Phương: “Em có chắc là muốn tôi buông em ra không?”
“Em…’ Trân Nam Phương muốn mở mặt nói gì đó nhưng lại bị sức mạnh của anh khiến bản thân không thể chống đỡ nổi, chẳng những không phản kháng được mà ngược lại còn muốn dựa vào anh nhiều hơn.
“Nam Phương, để người khác trông thấy cảnh một người ăn sạch một người thì tàn nhãn quá, đúng không em?”
Cô cố gắng mở hai mắt nhưng chỉ có vẻ mờ mịt bao phủ trong đôi mắt cô: “Anh muốn làm gì? Không được!”
“Được chứ.” Ánh mắt của Hà Minh Viễn càng thêm phần thâm thúy: “Tôi đã hỏi qua Hoàng Bách rồi.”
“…” Làm sao anh có thể mở miệng hỏi mấy chuyện như thế này được cơ chứ?
Không, phải nói là tại sao anh vẫn còn muốn làm loại chuyện đó mới đúng?
“Em không muốn.” Trần Nam Phương hiểu ra ngay lập tức, cô muốn trốn tránh nên dùng hai bàn tay ngăn anh lại: “Ở bên ngoài anh vẫn không được thỏa mãn à?”
Anh cố găng kiềm chế hô hấp của mình, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Ngoài vợ ra thì tôi còn có thể tìm ai để thỏa mãn mấy chuyện như thế được chứ?”
Cô khẽ cắn cắn môi, rất muốn nói ra cái tên đó nhưng cô vẫn kiềm lại rồi cuối cùng chỉ phun ra hai chữ.