Mục lục
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô không vui à?” Hà Minh Vũ kiên trì truy hỏi: “Bởi vì… cô gái trà xanh kia sao?”

Cô lắc lắc đầu: “Không phải, bởi vì †ôi nhớ người thân của tôi thôi.”

“Người thân?” Anh ta giống như một đứa trẻ tò mò.

“Vừa rồi người gọi anh là anh trai, chính là người thân của anh đấy.” Trần Nam Phương kiên nhãn giải thích: “Anh rất quan trọng với anh ấy, anh ấy vẫn luôn tìm kiếm bác sĩ chữa trị cho anh.”

“Nhưng mà tôi không thích anh ta chút nào.” Hà Minh Vũ thẳng thắn nói: “Anh ta không thích cười, mặt mũi lúc nào cũng cứng đơ.”

Đỗ Thanh Hoa cười ha hả thành tiếng: “Cảm quan tốt! Nhãn lực tốt!”

Nói xong còn giơ ngón tay cái lên.

“Thanh Hoa…” Trân Nam Phương bất lực trừng mắt cô ta một cái.

“Làm sao chứ? Tớ gặp được người cùng chung chí hướng với tớ mà.” Đỗ Thanh Hoa tiếp tục tán thưởng Hà Minh Vũ: “Xem ra lời người xưa nói rất đúng, trẻ con đều rất sáng mắt sáng lòng.”

Cô đảo hai mắt một cái, lời này rõ ràng đang nói đầu óc của Hà Minh Vũ thật sự đã hỏng rồi, nếu như bị Hà Minh Viên nghe thấy, e là lại xảy ra chuyện mất.

“Người thân của cô đi đâu rồi?” Hà Minh Vũ tiếp tục đặt câu hỏi: “Bọn họ cũng bị lạc mất rồi sao?”

Khóe mắt Trần Nam Phương bỗng nhiên cảm thấy ẩm ướt, giọng điệu xa xăm: “Đúng vậy, lạc mất rồi.”

“Tôi sẽ tìm giúp cô.”

“Cảm ơn anh.” Cô chân thành nói: “Tuy răng anh đã không còn nhớ chuyện trước đây nữa, nhưng anh đừng bao giờ hoài nghi tình cảm và nỗi mong nhớ của gia đình dành cho anh”

Hà Minh Vũ nửa hiểu nửa không ừ khế một tiếng.

Hà Minh Vũ cũng không trở về nhà cũ của nhà họ Hà, tạm thời sống ở trong biệt thự cùng với Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn.

“Em đang nghĩ gì vậy.” Trân Nam Phương nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hà Minh Viên vừa mới tắm rửa xong đang đi về phía cô.

Cô sẽ không nói với anh rằng, cô đang nghĩ đến Ngô Hà, cô đang phân biệt biểu cảm và phản ứng của người đăng sau, giống như rất sợ Hà Minh Viên sẽ đi qua đây.

“Nói đi.” Người nào đó thấy cô mất †ập trung, giọng điệu bực bội cũng trở nên lạnh lão đi vài phần.

“Anh ngơi đi, hôm nay em ngủ ở phòng khách.” Cô nói rồi đứng dậy.

Thế nhưng bị giữ lại, hai tay Hà Minh Viên ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, gắn từng tiếng một gọi tên cô: “Anh không cho phép.”

“Anh đừng có ngang ngược quái”

“Bây giờ em mới biết à?” Anh hất cảm lên, vẻ mặt cao ngạo: “Anh đã nói rồi em là của anh, không ai có thể giành được!”

“Em chỉ muốn đi sang phòng khách ngủ, không có ai muốn giành em cải”

“Không có ai giành sao?”

Anh nhấc cằm cô lên: “Vậy là Nam Phương chủ động từ bỏ anh à?”

“Ai từ bỏ anh chứ?” Cô buột miệng thốt ra, nói xong mới biết bản thân đã bị lừa rồi.

“Thật sự sẽ không từ bỏ anh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK