Cô hơi kích động: “Sao nhanh quá vậy?”
Nhưng mà sắc mặt ai kia thì đen thui, như một chùm mây đen, chuẩn bị nổi bão: “Anh…” . Đọc 𝙩𝗋𝑢𝙮ệ𝔫 ha𝙮, 𝙩𝗋𝑢𝙮 cập 𝔫ga𝙮 ﹏ Т𝗋𝑼ⅿ Т𝗋𝑢𝙮ệ𝔫.VN ﹏
Mày kiếm của anh nhếch lên, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Trân Nam Phương, đầu tiên bảo tài xế lái xe đi, rồi mới nhích lại gân, hừ một tiếng nặng nề: “Lại đi theo dõi, lại còn chứng kiến cả vụ nổ nữa, trước giờ anh không biết em lợi hại như vậy đấy!”
“Em..” Cô cẩn thận ôm lấy cánh tay anh: “Em không cố ý mà!”
Thử hỏi xem có ai lại muốn đi trêu đùa với tử thần như vậy chứ?
Là tại vì cô xui xẻo thôi!
Cứ liên tiếp gặp phải mấy chuyện này!
“Em không ngờ Lý An lại hành động như vậy!”
Trân Nam Phương nói xong, trộm nhìn anh một cái: “Em, em cho lời khai giả, có bị sao không đấy?”
“Có! Minh Phúc quay xe đi!” Hà Minh Viễn nhìn chằm chằm Trần Nam Phương, môi mỏng khẽ mở miệng.
Tim của cô đập chậm lại hai nhịp, không biết làm sao nhìn người đàn ông trước mắt: “Anh nói thật sao?”
Cô quay đầu lại nhìn chằm chằm Minh Phúc, may mà người phía sau không có quay đầu, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, liên nhìn thấy Minh Phúc quay xe ở ngã tưt “.,” Trân Nam Phương vội vàng ôm chặt lấy cánh tay của Hà Minh Viễn: “Em, em không cố ý, chỉ là em sợ em nói không được rõ ràng, bởi vì camera giám sát trong toà nhà cũng bị hỏng rồi, nếu như em nói Lý An đi vào, còn ở trong đó gặp một người có khẩu âm nước ngoài, em sợ sẽ bị ông ta cắn ngược lại một cái, em hoàn toàn không có biện pháp chứng minh em trong sạch. Thật đó, Hà Minh Viễn… anh thật sự muốn công tư phân minh như vậy sao?”
Cô cực kỳ tủi thân: “Lúc trước em tận mắt nhìn thấy Ngô Hà đẩy em, anh cũng nói báo án vô ích, sao bây giờ tới lượt em liền thay đổi rồi?”
Nhìn thấy cô càng ngày càng gần đồn cảnh sát, Trần Nam Phương muốn khóc, sớm biết rằng sẽ bị đưa trở về, cô cần gì tự cho mình thông minh giấu giếm làm chỉ?
“Hà Minh Viễn…” Cô xoay lại, thấy Minh Phúc xuống xe đi vào đồn cảnh sát, cô tính toán về khả năng chạy trốn của mình.
“Lại đây!” Anh trâm giọng mở miệng: “Đừng để anh phải nói lần thứ hail”
Cô cực kỳ đáng thương mà chớp chớp mắt, không hiểu tại sao anh đi nước Anh một chuyến trở về, thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi đội Nhưng mà cô ở trong lòng cân nhắc giữa bị bắt giữ cùng với bị Hà Minh Viễn phạt, cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Em đi tự thúi”
Bốp!
Anh đột nhiên áp sát lại, vươn tay võ vào mông cô, một cách mạnh mẽ và chính xác!
“Anh… Làm gì thế?”
“Trân Nam Phương, anh thấy em không thành thật chút nào!” Hà Minh Viễn tức giận nói: “Anh chỉ đi ra ngoài hai ngày, năng lực của em đã nhiều hơn rồi! HỬm?”
Cô cắn môi nhìn anh, vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Giây tiếp theo anh lại thay đổi tư thế, một tay ôm người vào lòng, chặt chẽ và khăng khít hơn nhiều.
“Nếu trước khi vụ nổ phát sinh mà em không ra kịp thì phải làm sao bây giờ?”
“Hà Minh Viễn?” Trần Nam Phương sửng sốt, cô nghĩ tới mà sợ, nhưng mà khi nghe anh nói xong, bỗng dưng nỗi ấm ức lại phát ra.
“Nếu như em bị phát hiện trốn ở trong phòng thì phải làm sao bây giờ?”