Sau khi xuống dưới lầu, một người đàn ông vận đồng phục đen bước tới, cung kính báo lại: “Cậu cả, ngài ấy bảo cậu đi qua đó một chuyến.”
“Có chuyện gì?”
Trịnh Hoàng Phong có phần hơi ngoài ý muốn, baa anh ta từ trước đến nay cũng chưa từng chủ động bảo anh †a đến gặp mặt như thế này.
“Ngài ấy chỉ bảo có chuyện rất quan trọng, chuyện này liên quan đến tương lai của cậu cả thôi ạ.”
Người đàn ông mặc đồng phục đen thuật lại.
Anh ta chau mày, hờ hững đáp: “Vậy đi thôi.”
Trần Nam Phương bầu bạn với bà cụ Diệu suốt hai ngày, rồi còn trao đổi tình trạng của bà với bác sĩ, từ đấy mới hoàn toàn yên lòng.
“Con bé này, không cần ngày nào cũng ở đây chăm lo cho bà già này đâu, cơ thể con cũng cần nghỉ ngơi đấy.”
“Bà nội, con không có sao.”
Trần Nam Phương lắc đầu: “Nhưng mà, ngày mai con phải đi làm ở Tập đoàn Kim Địa rồi, có khi tối đến con mới qua chăm bà nội được.”
“Đi đi con, nếu không thằng nhóc thối tha Minh Viễn kia lại chạy tới tính sổ với bà mất.”
Bà cụ Diêu buông lời bông đùa.
Hà Minh Viễn trùng hợp từ bên ngoài bước vào: “Ai đang nói xấu con đó?”
“Nghe thấy không, nó nói chuyện sặc mùi thuốc súng vậy đó.”
Bà Diêu chỉ vào anh mà mắng yêu: “Hôm nay đến sớm thế là tại vì không muốn thấy bà cướp vợ con đi chứ gì?”
Trân Nam Phương âm thầm chọc chọc người vừa chạy tới bên cạnh rồi anh ôm cứng cô. Mấy hôm trước đáng nhẽ cô không nên nói mình sẽ phối hợp diễn trò mới phải, cứ động tay động chân kiểu này đây, một chút tự giác cũng không có nữa!
“Biết sao được, ai bảo vợ con ai gặp cũng quý cũng yêu như thế chứ lại!”
Hà Minh Viễn tất nhiên là không bị mấy hành động mờ ám của cô đuổi đi rồi, ngược lại còn ôm chặt hơn.
“Thăng nhóc con biết là tốt rồi!”
Bà Diêu trừng mắt với anh: “Đừng có chân trước thì lôi cháu dâu của bà đi, chân sau liền giận hờn bực tức với con bé, bà không có cho phép đâu đấy!”
“Bà nội, bà yên tâm đi.”
Hà Minh Viễn vừa nhìn Trần Nam Phương vừa nói: “Con biết chọc vợ là hành vi không tốt lành gì đâu, vợ con bây giờ vẫn còn giận dõi con nữa mài”
Trân Nam Phương lại nhéo anh một cái, nhỏ giọng nói: “Đừng có nói nhăng nói cuội nữa.”
Bà Diêu thấy thế, cười ha ha đứng lên, vài người khác cũng hùa theo…
Sáng hôm sau, Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn cùng nhau từ bệnh viện đi thắng qua Tập đoàn Kim Địa.
Trên đường đi, cô chủ động mở lời: “Chúng mình có nên bàn bạc chuyện lương bổng hay không?”
“Bà xã muốn bao nhiêu nào?”