Đầu Trần Nam Phương đây những đường đen: “!”
Là do cô quá bảo thủ, hay nhà họ Hà quá thoải mái?
“Cảm giác Dì Cẩm nói không đúng thì phải?”
“Không phải, đúng…..” Ờm, Trần Nam Phương nghiêng đầu muốn che giấu đi sự ngại ngùng và xấu hổ, nhưng lại bị người nào đó ngăn lại, cô cứng đầu nhìn anh: “Hà Minh Viễn, anh nói bà Trịnh tới…”
“Xem xem Hoàng Phong xả thân cứu phụ nữ thế nào.”
Trong lòng cô căng thẳng, thầm chửi chính mình gậy ông đập lưng ông, cô rụt đầu né tránh với sự ngoan cố này.
Dường như Hà Minh Viễn bị phá hỏng hứng thú, không tiếp tục nữa mà dựa lên người Trân Nam Phương, đôi mắt đen láy long lanh nhìn: “Tôi cũng thấy rất lạ, Hoàng Phong nhìn trúng vợ anh ở điểm nào chứ?”
“Anh ấy không có!” Cô cau mày bối rối: “Anh ấy chỉ thương hại tôi mà thôi.”
“Thương hại em?” Anh đáp lại nhàn nhàn, trong mắt chợt lóe những tia sáng: “Thương hại em vì cứu anh trai đã gả cho kẻ thù sao?”
Trần Nam Phương sửng sốt, một là vì thái độ của Hà Minh Viễn, hai là vì hai chữ kẻ thù của anh.
Như vậy, cô đều có thể nhìn thấy kết cục đau thương của mình. . truyen bac chien
Nếu đã như thế thì người đáng thương nhất không phải là cô, mà là đứa nhỏ đang trong bụng cô.
“Thật là như vậy sao?” Hà Minh Viễn nâng cằm cô, ra lệnh: “Trần Nam Phương, nhìn tôi.”
Cô ngang ngược lắc đầu: “Không phải, tôi không hề nói với anh ấy lý do tôi gả cho anh, chắc là anh ấy cảm thấy ba của tôi đối với tôi tệ quá thôi?”
Sau đó cụp mắt xuống, cố nén những nỗi đau, lo lắng, hoảng sợ đang dậy trong lòng.
Ngoại trừ Đỗ Thanh Hoa và Trịnh Hoàng Phong, trước giờ cô chưa từng nhắc đến “ông ấy” với bất kì ai.
“Ba em?” Hà Minh Viễn dường như không có hoài nghỉ gì, chỉ là xác nhận hai chữ kia, cuối cùng lại không nói gì.
“Tôi xin lỗi.” Trần Nam Phương vân chân thành xin lỗi: “Bà Trịnh bên đó còn mời anh giải thích.”
Anh liếc cô một cái: ‘Em định báo đáp tôi thế nào đây?”
Bàn tay nhỏ của cô không ngừng lắc lư, nhưng lại ngấm ngầm chịu đựng không giơ lên, dù sao cô cũng cần phải có trách nhiệm với đứa nhỏ trong bụng: “Đi công tác với tôi.”
Trần Nam Phương kinh ngạc, ngờ vực nhìn chằm chằm Hà Minh Viễn: “Đi đâu cơ?”
“Nước Anh.”
Cô gật gật đầu, trong lòng nghĩ cũng chẳng có cách nào từ chốt cả.
“Quyết vậy nhé.” Anh nâng người lên, đè xuống: “Chúng ta tiếp tục chuyện còn đang dở dang ban nấy.”
Trước khi trời sáng, Trân Nam Phương mơ mơ hồ hồ bị bế lên trực thăng, tới Anh Quốc mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nhìn qua cửa sổ ngắm khung cảnh nước Anh, bị cảnh đồng bằng rộng lớn làm cho lay động.
“Thích?” Giọng âm u của người nào đó vang bên tai, tay cũng không yên phận đưa tới.