“Hà… Minh Viễn?”
“Phải…
Trân Nam Phương thấy cậu ấy chần chừ, bông dấy lên chút hy vọng, vội vàng mở điện thoại lên, mở ảnh cho cậu ấy xem: “Là người này này, cậu nhận ra không?”
Tuấn nhìn thấy Hà Minh Viễn: “Cô thích anh ta hả?”
“Hả?” Cô trừng mắt nhìn, lẩm bẩm: “Anh ấy là chồng tôi.”
“Chồng cô sao?”
Tuấn kinh ngạc nhìn cô.
Tiếng còi cảnh sát vang lên ngày càng gần.
Tuấn bồng nhiên đưa trả điện thoại cho Trân Nam Phương: “Tôi không biết anh ta.”
Sau đi cậu nhanh chóng xoay người bước đi, đầu cũng chẳng hề ngoảnh lại.
Trân Nam Phương chẳng hiểu mô tê gì, lúc muốn gọi cậu ấy quay lại xung quanh đã đầy một rừng người, ai nấy bàn tán xôn xao về vụ nổ ở nhà họ Tần.
“Chuyện gì đây hở trời? Nhà họ Tần này làm tình làm tội gì ai hả? Đầu tiên là người trong nhà lần lượt chết đi, bây giờ nhà cũng bị cháy sạch!”
“Còn nói nữa, cả cái lầu này vì bọn họ mà cũng bị vạ lây ấy chứ, trước đó suốt ngày phải nghe bà cụ họ Trần mắng xối xả, bây giờ không bị bồi thường đã nên cảm ơn trời đất rồi đấy.”
Mọi người anh nói một câu chị nói một câu nói cho đã, Trân Nam Phương cũng ngẩng đầu nhìn lên ngọn lửa cháy hừng hực, Lý An vẫn còn chút lương tâm sót lại, vụ nổ không lớn lắm, ít nhất thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến hộ gia đình nào khác ngoài nhà họ Tần.
Từ đó cũng có thể thấy mục đích của ông ta, đồ vật bên trong cũng có thể là bằng chứng gì đó.
Rốt cuộc có bí mật gì không thể cho ai biết?
Là hung thủ giết người? Là người đứng sau sai khiến? Hay là về thân thế của cô?
“Cảm ơn ngài…”
Trân Nam Phương nhớ lại xưng hô của Lý An với người ngoại quốc kia, có khi nào có quan hệ gì đó với nhà họ Tạ hay không?
Năm đó là ai để cho nhà họ Tần nhận nuôi mình? Rốt cuộc người đó có mục đích gì?
Một nỗi nghỉ hoặc tràn đầy cùng tâm trạng thấp thỏm không yên, Trần Nam Phương mang theo nó đến cục cảnh sát lấy lời khai, cô chỉ bảo mình muốn đến nhà họ Tần một chuyến, phát hiện nhà bị cháy mà thôi.
Cô đã học được một bài học từ chuyện của Ngô Hà, không kể ra chuyện của Lý An, thật sự sợ là mình sẽ bị đâm sau lưng, dù sao cảnh sát đã xác nhận là CCTV bị hủy, lại không có người dân thường ra vào chỗ đó, căn bản là không có chứng cứ gì.
Nếu mà cô bảo mình có ở trong đấy, thì sợ rằng có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
“Cô Nam Phương xin cứ về trước, nếu có tiến triển gì mới cần cô thì chúng †ôi sẽ liên hệ với cô.”
Trân Nam Phương gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa thì phát hiện chiếc Bugatti màu đen vô cùng quen thuộc, mới đầu cô có phần sửng sốt, nhìn thấy cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cô chạy nhanh đến.