“Thầy Nam à, thầy đừng nóng.” Trân Nam Phương khuyên: “Nếu muốn mua đồ vì vài ba câu nói thì ông bị những tên buôn bán vô lương tâm lừa rồi!”
“Không phải sao, tôi thà rải tiền trên đường cũng không mua quân áo rách rưới của mấy người.” Đỗ Thanh Hoa cũng có thái độ như bạn của cô.
Trần Nam Phương nhìn Tạ Đình Nam không động đậy, vì thế cô đành phải giải thích: “Chủ sở hữu của trung tâm thương mại này đã trở thành ba của cô Hà Mộc Y chính là Hà Quảng Nghĩa vào tháng trước.”
Trong nháy mắt ông đã hiểu rõ, cầm tấm thẻ lên: “Đi thôi, chúng ta đến trung tâm mua sắm khác.”
“Đúng đúng, Trần Nam Phương, đi mau, thứ rách nát này nên để lại cho kẻ coi tiền như rác.” Đỗ Thanh Hoa kéo cánh tay Trân Nam Phương đi ra ngoài.
Ba người ở phía sau sắc mặt khác nhau, trong mắt Hà Mộc Y hiện lên ý căm thù, mà hai người nhà họ Đặng đang ngấm ngầm suy nghĩ, suy cho cùng người đề nghị đến trung tâm thương mại này là Hà Mộc Y kia mà.
Chẳng lẽ giống như Trần Nam Phương nói, đem các cô trở thành người coi tiền như rác?
“Ha ha! Trần Nam Phương, vừa rồi cậu có thấy sắc mặt của bọn họ không?” Đỗ Thanh Hoa cười lớn: “Rất đặc sắc!”
Trần Nam Phương lại không cho là đúng: “Tớ tình nguyện về sau không muốn xảy ra nhiều chuyện như vậy, ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Sau đó, cô nhanh chóng giới thiệu Đỗ Thanh Hoa cho Tạ Đình Nam.
“Hóa ra ngài là giám đốc vừa lên chức mà Trần Nam Phương nhắc tới sao?” Đỗ Thanh Hoa lễ phép chào hỏi: “Vừa rồi cảm ơn ông.
Ông xua xua tay tỏ vẻ không cần để ở trong lòng, dù sao ông cũng có tư lợi, ông ước gì có cơ hội để thể hiện cảm giác tồn tại của ông trước mặt con gái và sau đó nhận ra nhau.
“Nhưng mà ta thật tò mò, Trần Nam Phương, làm sao con biết trung tâm mua sắm đó là của Hà Quảng Nghĩa?”
Ông len lén thay đổi xưng hô.
“Thầy Tạ, sau này ông sẽ phát hiện Trần Nam Phương nhà tôi rất mạnh.” Đỗ Thanh Hoa kiêu ngạo nói: ‘Khả năng đọc báo cáo và phân tích thông tin, dữ liệu của cậu ấy giống như hơi thở vậy, vô ảnh vô hình.”
“Đừng nói bừa!” Trân Nam Phương bội phục tài ăn nói khoa trương của cô bạn, ngượng ngùng cười: “Bất quá là lúc xem tư liệu, trùng hợp phát hiện mà thôi.”
Tạ Đình Nam thực sự càng nhìn cô càng thấy vui mừng, ông đã bỏ lỡ con gái của ông quá nhiều, Ngọc Hân thấy con bé mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ rất xúc động.
“Ông… không sao chứ?” Trần Nam Phương chớp chớp mắt, không biết tại sao người đàn ông trước mặt lại đỏ hoe đôi mắt: ‘Là bởi vì nghĩ đến… bà ấy sao?”
Họ đều biết “bà ấy” ám chỉ ai, là Tạ Ngọc Hân.
Tạ Đình nam gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu: “Không phải, ta bị đau mắt hột, hễ gặp gió là rơi lệ.”
Trần Nam Phương cùng Đỗ Thanh NI Hoã—…
Căn bản nơi này không có gió?
Bất quá các cô cũng không lật tẩy ông, thay vào đó hẹn nhau đến quán Đế Vương gần đường Thái Hà để dùng cơm.
“Hai con chọn nơi nào, để ta gọi điện thoại.” Tạ Đình Nam dịu dàng nói.
Đỗ Thanh Hoa cảm thán: “Người này thật nho nhã, không hổ là thây giáo.”