Sau một hồi do dự, cô lấy hết dũng khí lên tiếng:
"Lục Trầm, ngày mai anh hãy nhờ người đóng một chiếc giường đôi nhé."
Người đàn ông đang nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ đột nhiên mở mắt ra. Đầu óc mơ màng phút chốc tỉnh táo hẳn.
Sự mệt mỏi biến mất trong nháy mắt. Cơn buồn ngủ cũng tan theo lời nói kia.
Nụ cười trên môi anh không kìm nén được mà chậm rãi nở rộ.
Tần Chiêu Chiêu vừa dứt lời, mặt đã bắt đầu nóng bừng. Cô biết chắc nó đã đỏ như gấc, nhưng lại không thể kiểm soát được.
Cô ghét việc bản thân dễ đỏ mặt, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. May mà trong bóng tối, anh không nhìn thấy. Nếu là ban ngày, có lẽ cô chẳng bao giờ dám nói ra những lời này.
Lục Trầm không đáp lại, cô nghĩ chắc anh đã ngủ rồi. Thế cũng tốt, ngày mai gặp lại sẽ đỡ xấu hổ hơn.
Cô trở mình, quay lưng vào trong, nhắm mắt lại.
Nhưng bất ngờ, Lục Trầm từ giường anh trèo sang giường cô, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Cô giật mình, theo phản xạ muốn đẩy anh ra:
"Anh định làm gì đấy?"
Lục Trầm nhắm mắt, cằm tựa lên vai cô, hít sâu hương thơm thoang thoảng từ mái tóc mềm, giọng nói trầm ấm:
"Đừng động. Anh không làm gì cả. Chỉ muốn ôm em thôi."
Tai và cổ Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng. Hơi thở nóng hổi của anh phả lên da khiến cô cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, khô cả miệng lưỡi.
Cô cứng đờ, không dám cử động, cố tìm lý do thoát khỏi tình huống này:
"Giường này nhỏ quá, không đủ chỗ ngủ đâu."
"Chúng ta chen chúc chút là được rồi. Đừng nói gì nữa, ngủ đi."
Lục Trầm nói xong, vòng tay siết nhẹ hơn, ôm cô sát vào lòng.
Tần Chiêu Chiêu im lặng, không nói thêm gì.
Cô nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, lòng dần thả lỏng. Nhưng dù nhắm mắt, trái tim cô vẫn đập loạn nhịp. Lần đầu tiên nằm chung giường với một người đàn ông, lại còn gần gũi đến vậy, cô không biết bao lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.
Tiếng gà gáy buổi sáng đánh thức Lục Trầm.
Anh mở mắt ra, nhìn xuống người trong lòng mình.
Tần Chiêu Chiêu ngủ say, cuộn tròn trong vòng tay anh như một chú mèo nhỏ. Một tay cô đặt lên eo anh, một chân cũng gác lên người anh, tư thế vô cùng thân mật.
Lục Trầm nín thở, không dám cử động. Sợ rằng nếu làm cô tỉnh giấc, anh sẽ không còn được thấy dáng vẻ đáng yêu này nữa.
Ánh mắt anh chậm rãi lướt qua gương mặt xinh đẹp của cô, những đường nét thanh tú, đôi môi hồng mềm mại – đôi môi từng bị anh ép hôn hai lần.
Anh là một người đàn ông bình thường, mà buổi sáng lại là lúc đàn ông có dương khí mạnh mẽ nhất. Cảm giác khô khát dần lan tỏa.
Anh biết mình nên dậy, nếu không anh sợ bản thân sẽ không kiềm chế nổi.
Nghĩ vậy, Lục Trầm khẽ cắn răng, cẩn thận gỡ tay cô khỏi eo mình.
Thấy cô không tỉnh, anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhấc chân cô xuống.
Nhưng ngay khi tưởng mọi chuyện đã xong, cô lại vô thức ôm lấy eo anh lần nữa, chân cũng gác lên người anh như cũ.
Lần này, cô còn ôm chặt hơn, dán sát vào anh hơn.
Tất cả nỗ lực của anh tan thành mây khói trong một giây.
Đây là lần đầu tiên Lục Trầm cảm thấy không muốn đi làm. Anh chỉ muốn ôm cô ngủ cả ngày.
Nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn tờ mờ sáng, anh do dự một lúc rồi quyết định ôm cô ngủ thêm một chút nữa.
Nghĩ vậy, anh nhắm mắt, ôm chặt cô trong lòng, tận hưởng cảm giác ngọt ngào này.
Đến khi trời sáng hẳn, Lục Trầm mới cẩn thận gỡ tay chân cô ra, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Ngoài trời đã sáng rõ, lúc đó đã là sáu giờ.
Anh bước ra khỏi phòng thật khẽ, không muốn đánh thức cô.
Sau đó, anh đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Anh nấu cháo, hấp lại hai chiếc bánh còn dư từ hôm trước, rồi hầm sườn khoai tây với đậu tứ quý.
Mùi thơm từ căn bếp lan tỏa khắp nơi, bắt đầu một buổi sáng ấm áp.
Lúc này trời đã sáng hẳn, kim đồng hồ chỉ 6 giờ 30 phút.
Lục Trầm bước vào phòng, đến bên giường Tần Chiêu Chiêu. Nhìn cô đang ngủ ngon lành, anh không kìm được nụ cười dịu dàng. Anh cúi xuống, khẽ gọi:
"Chiêu Chiêu, dậy thôi."
Tần Chiêu Chiêu chậm rãi mở mắt, ánh nhìn chạm ngay vào khuôn mặt của Lục Trầm. Cô còn ngái ngủ, ngẩn người một lúc rồi chợt nhớ ra—tối qua, hai người đã ngủ cùng nhau. Nhưng Lục Trầm rất ngoan, chỉ ôm cô suốt đêm mà không làm gì cả.
Cô khẽ nhoẻn miệng cười, vươn vai lười biếng: "Anh dậy từ khi nào vậy?"
"Anh dậy chưa lâu. Anh đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi. Hôm nay em còn phải đi làm ở xưởng giày nữa, bây giờ đã 6 giờ 30 phút rồi, dậy đi thôi."
Tần Chiêu Chiêu vừa xoa mặt vừa lẩm bẩm: "Anh vất vả rồi."
Lục Trầm xoa đầu cô, cười hiền: "Không có gì, có em bên cạnh, chuyện gì cũng thấy vui vẻ."
Sáng sớm mà đã nói lời ngọt ngào thế này, ai mà chịu nổi đây?
Tần Chiêu Chiêu giả bộ nghi ngờ: "Thật không đấy?"
"Thật." Lục Trầm không chút do dự, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Như chợt nhớ ra điều gì, anh tiếp lời: "Chiếc giường lớn anh đặt thợ mộc làm rồi. Anh bảo người ta làm gấp, chắc trong hai ngày nữa là xong."
Vừa nghe vậy, mặt Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng.
Sao cô lại có cái tật này chứ? Chỉ một câu nói mà đã đỏ mặt, rõ ràng muốn giấu sự ngại ngùng mà chẳng giấu được chút nào.
Lục Trầm thích nhất là dáng vẻ này của cô. Trong mắt anh, mỗi lần cô đỏ mặt là một lần chứng minh rằng cô thực sự thích anh.
"Thôi nào, dậy đi. Anh còn phải đến đơn vị, không kịp nữa rồi. Anh đi bưng bữa sáng ra, em rửa mặt xong rồi ra ăn nhé." Lục Trầm dịu dàng dỗ dành.