"Chúng quen thế rồi, ăn xong là ngủ ngay. Có gọi dậy cũng không sao đâu." Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đáp.
Lục Trầm cúi xuống nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào đang ngủ say, lòng anh mềm hẳn đi. Cả một chặng đường dài chỉ mong được ôm chúng vào lòng, nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy rồi, anh lại không nỡ đánh thức.
"Đừng, cứ để bọn nhỏ ngủ đi." Anh khẽ ngăn lại, rồi bất ngờ kéo Tần Chiêu Chiêu vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Còn chưa kịp phản ứng, môi anh đã ập xuống môi cô, mạnh mẽ và cuồng nhiệt, như muốn bù đắp hết thảy những ngày xa cách.
Tần Chiêu Chiêu bị sự bá đạo ấy làm cho mềm nhũn, hoàn toàn không thể chống cự. Mãi đến khi cảm giác lồng ngực dần cạn không khí, cô mới đẩy nhẹ anh ra, gương mặt ửng hồng.
"Xa cách khiến tình yêu thêm nồng nàn" – câu nói này quả thật quá đúng.
"Nhỡ có ai vào thì sao?" Cô lí nhí, giọng lúng túng.
Lục Trầm bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô: "Sẽ không đâu. Dù có tìm thì họ cũng gõ cửa trước."
Anh vừa dứt lời, một âm thanh non nớt chợt vang lên từ góc phòng.
Cả hai cùng quay lại nhìn.
Hai đứa nhỏ không biết đã tỉnh từ lúc nào, nằm trong nôi quơ tay múa chân, miệng líu lo phát ra những âm thanh không rõ nghĩa.
Lục Trầm cười khẽ: "Hai nhóc con này, tỉnh từ bao giờ thế?"
Anh vươn tay bế An An lên, dịu dàng nói: "Con gái, còn nhớ bố không?"
An An chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn anh chăm chú. Rồi đột nhiên, một tiếng gọi trong trẻo bật ra từ miệng cô bé:
"Bố!"
Khoảnh khắc ấy, cả Tần Chiêu Chiêu lẫn Lục Trầm đều sững sờ.
Anh nhìn vợ, vẻ mặt không thể tin nổi: "Chiêu Chiêu, anh không nghe nhầm chứ? Con bé gọi anh là bố phải không?"
Tần Chiêu Chiêu cũng không giấu nổi xúc động, gật đầu lia lịa: "Anh không nghe nhầm đâu! Đây là lần đầu tiên em nghe thấy!"
Lục Trầm vui mừng đến mức mắt cũng hơi đỏ lên. Anh ôm con gái vào lòng, giọng khàn khàn đầy yêu thương: "An An, áo bông nhỏ của bố, con gọi lại lần nữa đi nào?"
An An như hiểu ý, bàn tay nhỏ vung vẩy đầy phấn khích, cái miệng nhỏ nhắn liên tục gọi: "Bố, bố, bố!"
Nghe được tiếng gọi ấy, trái tim anh như muốn vỡ ra vì hạnh phúc.
Ngay lúc ấy, An Ninh nằm bên cạnh cũng ê a đáp lại: "Bố… bố…"
Lục Trầm bật cười sảng khoái, lập tức bế An Ninh lên, ghé sát vào tai thằng bé, nhẹ giọng dỗ dành: "Nào, con gọi mẹ đi!"
An Ninh nhìn chằm chằm vào miệng anh, cố gắng máy môi nhưng chỉ thổi ra vài bọt khí nhỏ, cuối cùng vẫn không thể bật ra tiếng "mẹ".
Lục Trầm tiếp tục kiên nhẫn dạy dỗ: "Nào, An Ninh, gọi mẹ nào…"
Nhưng thằng bé chỉ tròn mắt nhìn rồi lại phát ra những tiếng ê a vô nghĩa.
Anh giả vờ thở dài, chọc chọc vào má con trai: "Con đúng là nhóc ngốc, nhìn em gái con kia kìa!"
Anh vừa định quay sang trêu An An thì bất chợt, một âm thanh non nớt vang lên.
"Mẹ!"
Lục Trầm sửng sốt quay phắt lại, nhìn thấy An Ninh đang tròn mắt nhìn Tần Chiêu Chiêu.
Anh kinh ngạc quay sang vợ: "Thằng nhóc này vừa gọi mẹ rồi! Không uổng công em yêu thương nó suốt thời gian qua!"
Tần Chiêu Chiêu lặng đi vì xúc động, khóe mắt đỏ hoe. Cô vươn tay đón An Ninh từ tay chồng, giọng run run: "Con trai ngoan, gọi thêm lần nữa đi con, mẹ ở đây."
An Ninh ngoan ngoãn lặp lại, miệng nhỏ xinh cất tiếng gọi: “Mẹ… mẹ…”
“Đúng là con trai ngoan của bố! Ha ha ha!” Lục Trầm vui vẻ hôn nhẹ lên trán con trai, trong mắt tràn đầy yêu thương.
An An thì chẳng cần ai dạy, thấy An Ninh ríu rít gọi mẹ, cô bé cũng bắt chước theo, giọng trong trẻo hô một tiếng “Mẹ!” vô cùng tự nhiên.
Lục Trầm cười rạng rỡ: “Quả nhiên con gái cưng của bố thông minh nhất!”
Tần Chiêu Chiêu xúc động không kìm được niềm vui: “Chúng ta ra ngoài báo tin này cho bố mẹ đi! Để họ thấy hai đứa con của mình biết gọi bố, gọi mẹ rồi!”
Lục Trầm đồng ý ngay, niềm hạnh phúc này phải để cả nhà cùng chia sẻ.
Hai vợ chồng mỗi người bế một đứa trẻ bước ra phòng khách.
Trong phòng khách đang rộn ràng tiếng cười nói. Ngoại trừ Dư Hoa đang dưới bếp, những người còn lại đều ngồi ở đó.
Thấy vợ chồng Lục Trầm bế con ra, Lục Quốc An mỉm cười: “Đám trẻ dậy rồi à? Qua đây ngồi đi.”
Hai người tiến đến, ngồi xuống bên cạnh ông.
Lục Quốc An đưa tay ra: “Đưa đây, để ông bế một lát nào.”
Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đặt An An vào vòng tay ông nội.
Nhìn cháu gái nhỏ trong lòng, Lục Quốc An vui vẻ nói: “An An của ông dậy rồi sao?”
An An nhoẻn miệng cười khanh khách, ánh mắt cong cong đáng yêu.
Lục Quốc An cũng bật cười, niềm vui hiện rõ trên gương mặt.
“Con có tin vui muốn thông báo với cả nhà!” Lục Trầm lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ thần bí.
Mọi người thấy anh tỏ vẻ hào hứng thì lập tức tò mò.
Lục Quốc An bật cười: “Đừng có úp mở nữa, có chuyện gì thì nói luôn đi.”
“An An và An Ninh đã biết gọi bố, gọi mẹ rồi!”
Trong bếp, Dư Hoa đang nhặt rau với thím Lý, vừa nghe câu đó liền giật mình, vui mừng đặt rổ rau xuống: “Mới hơn bốn tháng đã biết gọi bố, gọi mẹ rồi sao?”
Thím Lý cũng phấn khởi: “Hai đứa nhỏ đúng là thông minh, biết nói sớm thế này là chuyện tốt.”
Dư Hoa mừng rỡ: “Không được, tôi phải ra xem ngay mới được!”
Bà vội vàng rửa tay dưới vòi nước, lau sạch trên tạp dề rồi bước nhanh ra phòng khách: “Nào, gọi cho bà nghe thử xem nào.”
An An và An Ninh không làm mọi người thất vọng, giọng bi bô gọi “bố”, “mẹ” rất rõ ràng.
Cả nhà sửng sốt giây lát rồi đồng loạt bật cười vui vẻ.
Dư Hoa hạnh phúc đến mức mắt rơm rớm: “Từ lúc hai đứa nhỏ này sinh ra đến giờ, con đều xa nhà. Bây giờ con vừa trở về, chúng liền cất tiếng gọi đầu tiên. Gọi bố, gọi mẹ rõ ràng thế kia, con thấy chưa?”
Lục Trầm nghe vậy càng thêm hạnh phúc, giọng anh ấm áp: “Con trai, gọi bà nội đi nào!”
Dạy vài lần, An Ninh cũng bập bẹ được một tiếng “bà”. Dù phát âm chưa rõ nhưng vẫn đủ khiến Dư Hoa vui đến mức cười không khép miệng.
Lục Quốc An cũng kiên nhẫn dạy An An gọi “ông”. Hai bé không phụ sự mong đợi của mọi người, tiếng bi bô vang lên khiến cả nhà ai cũng hớn hở.
Á Á và Thanh Thanh cũng chạy đến, chớp đôi mắt tròn xoe, hào hứng nói: “An An, An Ninh, gọi ‘chị’ đi nào!”
Dưới sự cổ vũ của cả nhà, hai bé con gọi theo.
“Thím ơi, thím xem! An An gọi con là chị rồi! Con vui quá!” Á Á reo lên.
Thanh Thanh cũng hớn hở níu tay Tần Chiêu Chiêu: “Em trai nhỏ gọi con là chị! Thím ơi, con cũng có em trai gọi chị rồi!”
Hai cô nhóc vui sướng đến mức nhảy cẫng lên, không ngừng ôm lấy An An và An Ninh.
Vợ chồng Lục Phi đứng bên cũng cười theo.
Cả nhà quây quần trong niềm vui không dứt.
Dù sau đó, hai vợ chồng có cố gắng dạy thế nào, An An và An Ninh vẫn chưa chịu gọi “bác”, nhưng cũng chẳng ai để bụng.
Việc hai đứa trẻ hơn bốn tháng tuổi có thể bi bô gọi bố mẹ, ông bà, chị dù phát âm chưa tròn vành rõ chữ đã là một niềm hạnh phúc lớn lao với cả nhà.
Bầu không khí ấm áp bao trùm.
Lục Trầm trò chuyện với mọi người một lúc rồi hỏi thăm tình hình của Lục Dao và đứa con mới sinh của cô ấy.
Hứa An Hoa cười nói: “Hai mẹ con đều khỏe. Đặc biệt là nhóc con nhà em, mở mắt ra là chỉ tìm ăn. Một ngày ăn bảy tám bữa, chưa đầy tháng mà đã béo tròn như con heo nhỏ rồi.”
Tần Chiêu Chiêu cười tiếp lời: “Trẻ con ăn ngủ tốt là lớn nhanh. An An và An Ninh cũng vậy mà.”
Lục Trầm nghe xong bật cười: “Mai anh và chị dâu sẽ qua thăm mẹ con cô ấy. Anh vẫn chưa được gặp nhóc con đâu.”
Hứa An Hoa nhẹ nhàng nói: “Lục Dao biết anh về, cũng muốn bế con qua đây thăm. Nếu là mùa hè thì không sao, nhưng giờ trời lạnh quá, gió Tây Bắc thổi mạnh. Mọi người đều lo cô ấy bị nhiễm lạnh, dễ mắc bệnh hậu sản. Đây là chuyện có thể ảnh hưởng cả đời, nên ai cũng ngăn không cho cô ấy đi.”
Lục Trầm gật đầu tán thành: “Em làm rất đúng. Nếu cô ấy qua đây, anh cũng phải nhắc nhở mấy câu.”
Dư Hoa nhân tiện nói thêm: “Còn ba ngày nữa là đến Tết rồi. Tuệ Lan với Lục Phi vừa mang lễ Tết qua, năm nay nhà mình chuẩn bị khá đầy đủ.”