Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ ân cần hỏi han Á Á chuyện học hành ở trường. Cô bé hào hứng kể về những câu chuyện cô giáo hay kể, những trò chơi vui nhộn trong lớp và các bạn nhỏ mới quen.

"Ở trường vui lắm ạ! Bạn nào cũng đáng yêu, con đã kết bạn với rất nhiều người rồi."

Trường mẫu giáo Á Á theo học nằm trong khu quân đội, đa phần là con em cán bộ quân nhân nên vợ chồng Lục Phi rất yên tâm về môi trường giáo dục của con.

Lục Phi đặt túi đồ mang theo lên ghế sô pha, vừa nói vừa mở ra:

"Đây là áo len Tuệ Lan đan cho An An và An Ninh. Hai đôi giày đầu hổ cũng do cô ấy tự làm. Còn đây là bánh bao nhân đậu đỏ, cô ấy tự hấp, muốn mang sang để mọi người thử."

Bà Dư Hoa cầm áo len lên xem, khen ngợi không ngớt:

"Đẹp quá! Mẹ cứ tưởng con chỉ biết may quần áo thôi chứ, còn đan áo len nữa sao? Học từ đâu mà khéo tay thế?"

Vương Tuệ Lan cười đáp:

"Từ năm mười ba tuổi, con đã đi làm bảo mẫu cho người ta rồi. Những gì con biết đều học từ các gia đình con từng làm giúp việc.

Việc đan áo len và làm giày đầu hổ là một cô giáo về hưu dạy con. Bà ấy muốn đan áo cho ông nhà nhưng mắt kém, đành nhờ con đan hộ. Thế là con học được luôn. Đôi giày đầu hổ này cũng do bà ấy chỉ dạy.

Dạo này trời lạnh rồi, áo len ấm nên con muốn đan cho An An và An Ninh mỗi bé một cái."

Á Á nghe thế liền kéo tay bà Dư Hoa, khoe ngay:

"Bà ơi, con cũng có áo len! Chị Tuệ Lan đan cho con một cái màu hồng, rất đẹp! Nhưng chưa xong ạ."

Bà Dư Hoa mỉm cười, dịu dàng bảo:

"Sao con vẫn gọi Tuệ Lan là 'chị' thế? Giờ cô ấy là mẹ con rồi, phải gọi là mẹ mới đúng chứ?"

Nghe vậy, Á Á lập tức ngước nhìn Vương Tuệ Lan, hai má ửng đỏ. Cô bé hiểu rõ Tuệ Lan đối xử rất tốt với mình và Thanh Thanh, thậm chí chẳng khác gì mẹ ruột. Nhưng để cất lời gọi "mẹ" thì vẫn còn chút ngập ngừng.

Vương Tuệ Lan vội xoa dịu:

"Mẹ ơi, chuyện này không cần vội đâu. Các con muốn gọi con là gì cũng được. Chưa quen gọi mẹ thì cứ gọi 'chị Tuệ Lan' cũng không sao. Con vẫn sẽ coi chúng như con ruột của mình."

Đây là suy nghĩ thật lòng của cô. Lúc đầu hai đứa bé đã quen miệng gọi cô là "chị", nay vai trò thay đổi quá nhanh, muốn chúng lập tức đổi cách xưng hô cũng chẳng dễ dàng. Cô hiểu điều đó, cũng không ép buộc.

Sự tinh tế và thấu hiểu của Vương Tuệ Lan khiến ông bà Lục Quốc An vô cùng hài lòng. Quả nhiên, ánh mắt chọn con dâu của họ không sai, mà Lục Phi cũng không chọn nhầm vợ. Có một người vợ như vậy, gia đình chắc chắn sẽ hòa thuận, ấm êm.

Bà Dư Hoa nhìn con trai, ý tứ rõ ràng:

"Lục Phi, nghe mẹ chưa? Sau này phải đối xử thật tốt với Tuệ Lan đấy. Có được người vợ như thế là phúc của con!"

Lục Phi bật cười, quả quyết:

"Mẹ không cần lo, con tất nhiên sẽ yêu thương cô ấy hết lòng. Mà sao không thấy Lục Dao với An Hoa đâu ạ?"

"Cuối tuần nên hai đứa nó về nhà riêng rồi. Chiêu Chiêu cũng kết thúc đợt trị liệu, An Hoa hồi phục gần như hoàn toàn nên hai vợ chồng nó dọn về nhà."

Nghe đến đây, Vương Tuệ Lan ngạc nhiên hỏi:

"Chiêu Chiêu giỏi thật! Nhưng em ấy đâu rồi ạ? Nãy giờ con chưa thấy."

Bà Dư Hoa cười, giải thích:

"Đồng nghiệp của con bé về quê, nhà ở gần biển, lần này mang cho mẹ ít cá hố. Mẹ bảo Chiêu Chiêu lấy một ít gửi về cho bố mẹ nó rồi. Ở nhà cũng giữ lại phần cho con, lát nữa hai đứa về thăm bố mẹ nhớ mang theo nhé."

Khu vực quanh Hải Thị không giáp biển, vì thế hải sản ở đây rất hiếm, không phải cứ có tiền là mua được. Cá hố là một trong số ít loại cá biển có thể tìm thấy, nhưng cũng không dễ mà mua được.

Vương Tuệ Lan từ nhỏ đã sống ở Đông Lăng – một thành phố bốn bề núi non bao quanh, kinh tế lại không phát triển. Không chỉ xa biển, đời sống của người dân nơi đây cũng chẳng khá giả, đặc biệt là ở vùng quê. Cô ấy chưa từng ăn cá biển, thậm chí còn chưa nghe đến cái tên cá hố bao giờ.

Vậy nên khi nghe mẹ chồng nói đã để phần cho mình, còn bảo cô có thể mang về biếu nhà ngoại, lòng cô vui vẻ hẳn.

"Cá hố là cá gì vậy mẹ? Có ngon không ạ?"

Mẹ chồng cô cười đáp: "Giống như cái thắt lưng vậy, dài mà chỉ có một cái xương giữa, thịt thì nhiều. Ngon lắm, thơm hơn cá nước ngọt nhiều. Trưa nay mẹ chiên cá hố, con ăn thử là biết ngay."

Vương Tuệ Lan tò mò chưa từng thấy loại cá nào trông giống cái thắt lưng, liền kéo Lục Phi cùng đi xem.

Tần Chiêu Chiêu mang cá hố về nhà mẹ đẻ. Loại cá này có mùi rất nồng, nếu đi xe buýt chắc chắn sẽ khiến người xung quanh khó chịu, nên bố chồng – Lục Quốc An – định lái xe đưa cô về. Nhưng cô không muốn xe ám mùi tanh, liền quyết định đạp xe về, tiện thể ghé chợ mua thêm ít thịt, rau và hoa quả.

Cuối tuần, khu gia đình của xưởng dệt trở nên nhộn nhịp. Hôm nay nhiều công nhân được nghỉ, không ít người tụ tập trước sân tán gẫu, nhấm nháp hạt dưa.

Tần Chiêu Chiêu về đến nơi, lập tức nhận được sự chào đón nhiệt tình. Ai cũng biết cô lấy được tấm chồng tốt, lần nào về cũng mang theo túi lớn túi nhỏ, ai nấy đều ngưỡng mộ.

Lũ trẻ trong khu tập thể rất quý cô. Ở đây, trẻ con đông nhưng thời ấy lại chẳng có nhiều trò chơi giải trí, tivi thì ít mà còn phải tiết kiệm điện. Mỗi lần về, cô luôn mua ít kẹo để phát cho lũ nhỏ. Chúng vừa thấy cô liền ríu rít gọi: "Chị Chiêu Chiêu!", rồi xúm lại quanh cô. Nhờ vậy mà phụ huynh trong khu cũng có thiện cảm với cô hơn, ai cũng khen cô chu đáo, hiền lành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK