“Mẹ, từ đây đến khu quân đội xa lắm, đạp xe cũng mất ít nhất nửa tiếng. Đến nơi cũng hơn tám giờ rồi, có khi họ cũng không tiếp đâu. Hay mai hãy đi?”
Bà cụ Tần lắc đầu ngay: “Ngày mai con trai cả và vợ nó đi làm, vào xưởng rồi thì không dễ tìm gặp. Mà nếu không có mặt gia đình nó, Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng thèm đoái hoài đến chúng ta đâu. Tối nay phải đi, không còn lựa chọn nào khác.”
Tần Thành thở dài, biết không thể thay đổi quyết định của mẹ. Ông ta đành dắt xe ra, để bà cụ ngồi lên yên sau rồi đạp xe về phía khu quân đội.
Đường tối và vắng, chỉ có những ngọn đèn đường thưa thớt soi sáng, kéo bóng hai mẹ con dài thượt trên mặt đường. Tần Thành không biết đã đạp bao lâu, chỉ thấy chân mình mỏi nhừ, hơi thở hổn hển, cuối cùng cũng đến được cổng khu quân đội.
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, hai lính gác đứng nghiêm trang, tạo nên một bầu không khí nghiêm nghị, đầy áp lực. Tần Thành liếc nhìn mẹ, giọng thấp xuống: “Mẹ, mẹ hỏi thử xem sao.”
Bà cụ Tần xoa xoa hai bàn tay, lấy hết can đảm bước lên. Đêm khuya lạnh lẽo, gió lùa qua làm bà rùng mình.
Hai người lính gác đã phát hiện ra họ từ xa. Một người lập tức giơ súng cảnh giác, giọng quát lớn: “Đứng lại! Đêm hôm khuya khoắt, hai người đến đây làm gì?”
Giọng quát bất ngờ làm bà cụ Tần giật mình, Tần Thành cũng run lên một cái. Bà cụ dừng bước, vội giơ hai tay lên như sợ bị hiểu lầm: “Đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải người xấu! Chúng tôi đến tìm người, làm ơn đừng nổ súng.”
Người lính vẫn không hạ súng xuống, giọng cứng rắn: “Đã muộn rồi, ngoài giờ tiếp khách, không ai được phép vào. Muốn tìm người, hãy quay lại vào sáng mai.”
Bà cụ Tần vội vàng giải thích: “Chúng tôi đi từ xa đến, có việc gấp cần gặp cháu gái tôi. Nó tên là Tần Chiêu Chiêu, nhà chồng họ Lục, bố chồng là Lục Quốc An, mẹ chồng là Dư Hoa. Cậu làm ơn báo cho họ biết, họ sẽ cho chúng tôi vào.”
Người lính thoáng trầm ngâm, sau đó mới nói: “Theo quy định, sau bảy giờ tối, khu quân đội không nhận khách ngoài. Nhưng bà lớn tuổi, tôi sẽ thông báo giúp.”
Bà cụ mừng rỡ, vội gật đầu liên tục: “Cảm ơn cậu! Cậu đúng là người tốt.”
Người lính vào phòng gác, nhấc điện thoại lên.
Tần Thành tranh thủ khóa xe, sau đó bước đến thấp giọng hỏi: “Mẹ, liệu mình có vào được không?”
“Đừng vội, chờ xem thế nào.”
Vừa dứt lời, người lính đã quay ra, bà cụ Tần lập tức hỏi: “Có phải chúng tôi được vào không?”
Người lính lắc đầu: “Không được. Nhưng bà cứ đứng chờ, sẽ có người ra gặp bà.”
Lời từ chối làm bà cụ Tần sững người. Đã báo tin rồi, sao vẫn không cho vào?
Bà cụ càng nghĩ càng tức. Dù gì mình cũng là bà nội của Tần Chiêu Chiêu, là bề trên của nó. Vậy mà không chỉ nó không ra gặp, mà cả nhà chồng nó cũng chẳng ai chịu tiếp! Hóa ra chỉ là thông báo cho có lệ, rồi bắt bà đứng ngoài cổng chờ như thế này sao?
Hai mẹ con bà cụ Tần vừa lạnh vừa giận, mà không thể làm gì hơn ngoài chờ đợi.
Thời gian trôi qua chậm chạp, đứng chờ trong giá rét chỉ một phút cũng thấy như tra tấn. Mãi đến khi hơn nửa tiếng trôi qua, cuối cùng cũng có người ra gặp.
Dưới ánh đèn đường, hai người phụ nữ từ xa bước lại. Họ mặc áo khoác quân đội dày dặn, quấn khăn len kín mít, chân đi ủng ấm áp, trông vô cùng thoải mái giữa trời lạnh. Tần Thành nheo mắt nhìn, không chắc chắn: “Mẹ, có phải họ không? Trùm kín quá chẳng nhận ra ai.”
Bà cụ Tần không đáp, chỉ siết chặt hai tay vào vạt áo, gió lạnh thổi khiến bà thấy lòng càng rét buốt.
Hai người kia đã đến gần, tháo khăn quàng xuống. Chính là Tần Chiêu Chiêu và thím Lý.
Tần Chiêu Chiêu nhìn bà nội, cười nhạt: “Bà nội, trời lạnh thế này, sao bà lại đến đây?”
Bà cụ Tần lạnh lùng nhìn cô, giọng đầy bất mãn: “Bà đến tìm bố mẹ con. Họ đâu?”
Tần Chiêu Chiêu thản nhiên đáp: “Ba mẹ đi ngủ rồi, con không tiện gọi dậy. Có chuyện gì bà cứ nói với con, mai con nhắn lại. Khu quân đội có quy định, sau tám giờ tối không tiếp khách bên ngoài. Bà về đi, khuya rồi.”
Bà cụ Tần tức đến run rẩy. Cô nghĩ bà không biết sao? Rõ ràng cô không muốn để bà vào! Nếu cô thực sự muốn giúp, chỉ cần nói một tiếng là được.
Không gặp được con trai, bà cụ Tần đành phải nói chuyện với Tần Chiêu Chiêu.
Chưa kịp mở lời, Tần Thành đã sốt sắng lên tiếng trước:
"Chiêu Chiêu, thật ra chú và bà nội đến tìm con là vì chuyện của thím hai. Mọi người không ngờ thím lại làm ra chuyện như vậy. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, con có thể bỏ qua cho cô ấy được không? Con còn hai em trai nữa, chúng vẫn còn nhỏ, không thể để thím hai của con ngồi tù. Một khi cô ấy vào đó, sau này việc học hành, công việc của hai em cũng sẽ bị ảnh hưởng. Chú thay mặt thím hai xin lỗi con, mong con tha thứ cho cô ấy. Con có thể đến sở cảnh sát rút đơn kiện được không?"
Tần Chiêu Chiêu không hề động lòng, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Chú hai, con nghĩ chú đã hiểu sai vấn đề rồi. Hai em con sau này có bị ảnh hưởng hay không chẳng liên quan gì đến con cả. Chính mẹ của chúng đã tự tay hủy hoại tương lai con mình. Chú không cần thay mặt Tạ Ái Phương xin lỗi con, vì chú có biết thím ấy đã gây ra hậu quả gì không? Giờ cả khu nhà ai cũng nghĩ con là loại phụ nữ không ra gì. Thím ấy đã phá hoại danh tiếng của con, vậy tại sao con phải tha thứ? Con khuyên hai người cũng đừng phí lời nữa. Trời lạnh thế này, nếu hai người bị cảm thì con không chịu trách nhiệm đâu. Mau về đi."