Giang Hạo quay sang Thúy Thúy, nói nhỏ: "Anh thiếu tiền, em chờ anh một chút, anh đi lấy tiền."
Thúy Thúy lập tức hiểu ý hắn muốn đi tìm bố mẹ mình nên ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này, gia đình Giang Tâm Liên đứng gần quầy giày dép, cách đó không xa. Ông Giang nhìn trúng một đôi giày da bò màu đen, vừa xỏ vào đã khen nức nở: "Êm chân thật, đi mà cứ như không mang giày vậy, thoải mái lắm!"
Nhân viên bán hàng nói giá: "Tám mươi đồng một đôi ạ."
Bà Giang nghe xong lập tức bảo chồng cởi giày ra: "Đắt thế thì thôi!"
Ông Giang không chịu, cứ khăng khăng đòi mua. Cuối cùng, Giang Tâm Liên rút tiền trả giúp bố. Ông Giang đi đôi giày mới mà mặt mày rạng rỡ như đón Tết, cười ha hả bảo vợ: "Vẫn là con gái biết thương tôi. Tâm Liên, bố cảm ơn con nhé!"
Giang Tâm Liên thấy bố vui thì cũng vui lây, cô ta cười: "Bố thích là được rồi."
Cô ta vừa dứt lời thì Giang Hạo hớt hải chạy tới. Bà Giang thấy thế liền hỏi: "Sao con đi một mình? Thúy Thúy đâu?"
Giang Hạo thở hổn hển đáp: "Thúy Thúy thích một chiếc áo khoác lông cừu, giá hai trăm hai mươi đồng."
Ông Giang nghe xong trợn tròn mắt, giật mình thốt lên: "Cái gì? Một chiếc áo mà tận hai trăm hai mươi đồng á? Đắt quá rồi!"
Mẹ Giang nghe con trai nói giá tiền của chiếc áo thì không khỏi sững sờ. Hiện tại lương một tháng của bà ta còn chưa đến ba mươi đồng, vậy mà một cái áo lại có giá bằng nửa năm tiền lương của bà. Đúng là quá đắt!
"Đắt quá! Không thể dẫn nó đi mua cái rẻ hơn được à?"
Giang Hạo nhăn mặt, giọng có chút mất kiên nhẫn: "Cô ấy thích cái áo đó lắm, mặc vào cũng rất đẹp. Hơn nữa, cô ấy còn nói sẽ để dành mặc vào ngày cưới. Giờ con có thể không mua sao? Con đã hứa với cô ấy rồi, nếu nuốt lời thì mất mặt lắm! Lỡ cô ấy giận mà hủy hôn, cả đời này con cũng không lấy vợ nữa!"
Gì chứ, thể diện thì nhất quyết không thể đánh mất.
Mẹ Giang chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tính cách của đứa con trai này bà ta hiểu rõ, nếu đã quyết thì sẽ không chịu từ bỏ. Biết không thể khuyên nhủ, bà ta chỉ đành thở dài, móc trong túi ra tờ hai mươi đồng, đưa cho Giang Hạo.
"Cầm lấy đi."
Giang Hạo nhận lấy tiền, nhưng lông mày càng nhíu chặt hơn. Hai mươi đồng mẹ đưa cộng vào cũng vẫn chưa đủ hai trăm, vẫn còn thiếu ba mươi đồng nữa.
"Mẹ đưa bấy nhiêu thì sao đủ?"
"Sáng nay mẹ đã đưa cho con hai trăm đồng rồi mà. Giờ thêm hai mươi đồng, chẳng phải đủ rồi sao?"
"Con đã tiêu mất hơn ba mươi đồng rồi! Mẹ đưa thêm hai mươi đồng thì vẫn chưa tới hai trăm, làm sao mà đủ? Hơn nữa, đâu thể chỉ mua mỗi cái áo. Nếu cô ấy thích món khác mà con không có tiền mua thì sao?" Giang Hạo gấp gáp, lo rằng nếu để Thúy Thúy đợi lâu quá, cô ấy sẽ tự đến tìm.
Trong mắt hắn, mẹ vì mấy chục đồng mà tính toán so đo, làm hắn mất hết mặt mũi.
"Mẹ không mang nhiều tiền. Vừa rồi bố con định mua giày mà mẹ còn không có tiền, đều là nhờ chị con bỏ tiền ra mua cho bố đấy!"
Nói rồi, bà ta lại móc ra một tờ năm đồng, đưa cho hắn: "Mẹ chỉ còn bấy nhiêu thôi."
Giang Hạo tức tối đến nỗi không nói nên lời. Hắn giậm chân, giọng đầy bực bội: "Dẫn con dâu đi mua đồ mà mẹ không mang tiền thì mua kiểu gì? Giờ con biết làm sao đây?"
Mẹ Giang cũng bực theo, lớn tiếng trách móc: "Con nghĩ cho nhà mình chút đi! Tiền sính lễ của Thúy Thúy, nếu không nhờ chị con giúp đỡ thì đến giờ vẫn chưa gom đủ đâu! Tiền trong người mẹ cũng là do chị con cho dịp Tết. Giờ mẹ đưa hết cho con rồi, con lại còn trách móc mẹ như vậy, con có lương tâm không hả?"
Bố Giang thấy hai mẹ con cãi vã giữa trung tâm thương mại thì khó chịu, nhíu mày nói: "Hai người không sợ mất mặt à? Chị con có tiền mà, cứ nhờ nó ứng trước cho. Sau này kiếm được tiền thì trả lại. Đâu thể vì mấy đồng bạc này mà làm hỏng chuyện cưới xin!"
Nói rồi, ông ta quay sang nhìn Giang Tâm Liên.
Gần đây, Giang Tâm Liên chi tiêu rất nhiều. Để em trai cưới vợ, cần hai ngàn đồng tiền sính lễ, mẹ đã vay cô ta một ngàn. Ngoài ra, cô ta còn đưa cho bố mẹ hai trăm đồng làm quà Tết.
Mua quần áo mới, mua quà biếu bố mẹ và em trai cũng tốn hơn hai trăm. Riêng tiền mua vòng vàng cũng gần một ngàn đồng.
Chưa kể đến chi phí sinh hoạt của bản thân, rồi mới đây còn mua giày cho bố, tổng cộng đã gần ba ngàn đồng.
Tiền cô ta dành dụm suốt năm năm kết hôn với Lục Phi, cộng thêm tiền trợ cấp từ nhà chồng, tổng cộng được năm ngàn đồng. Bây giờ, trong tay chỉ còn lại hai ngàn, mà số tiền đã đưa ra gần như chẳng mong lấy lại được. Cô ta coi đó là hiếu thuận với bố mẹ, biết họ không có khả năng trả.
Lúc này, bố lại trực tiếp nói cô ta cho Giang Hạo mượn tiếp, chẳng những không thấy vui mà còn cảm thấy vô cùng bực bội.
Mẹ Giang nhận thấy con gái không vui, liền lên tiếng: "Dạo này con gái chi tiêu nhiều rồi, nó có cho thêm cũng không tiện."
Nhưng Giang Hạo không quan tâm. Hắn nhìn chị, giọng khẩn thiết: "Chị, chị cho em vay thêm hai trăm đồng đi! Chị yên tâm, đợi cưới được Thúy Thúy về, em nhất định sẽ tìm một công việc tử tế, chăm chỉ làm ăn, rồi sẽ trả hết số tiền chị đã bỏ ra cho em và bố mẹ!"
Nghe câu này, trong lòng Giang Tâm Liên có chút dịu lại. Dù sao cũng là em trai ruột, cô ta không thể nhìn hắn khó xử được.
"Chị không cần em trả lại. Cho em tiền là chị tự nguyện, chưa bao giờ nghĩ sẽ đòi lại."
"Giang Hạo, em cũng lớn rồi. Cưới vợ xong phải lo kiếm tiền nuôi gia đình, đừng để bố mẹ phải lo lắng thêm nữa."
"Em biết rồi, chị yên tâm. Nhưng giờ chị đưa tiền cho em trước đi!"