Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan thản nhiên đáp:

'Ý của chúng tôi là, nếu theo cô lên chương trình mà đắc tội với bố mẹ ruột của nó, thì rất có thể họ sẽ trở mặt, không đưa tiền nữa. Nếu không phải vì cô giúp chúng tôi tìm được Tuệ Lan, còn lo chỗ ở, chi tiền cho chúng tôi, thì tôi đã chẳng đồng ý theo cô làm chương trình này. Chúng tôi hoàn toàn có thể tự lấy lại số tiền đó.'

Bà ta ngừng một lát rồi tiếp tục, giọng điệu đầy chắc chắn:

'Tôi là người biết ơn, không thể ích kỷ mà lật lọng không giữ lời hứa. Nhưng để chúng tôi yên tâm, cô cần đồng ý với chúng tôi một điều kiện.'

Phương Yến nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, trong lòng không khỏi bực bội. Rõ ràng bọn họ chỉ đang đòi thêm tiền, thế mà lại giả bộ đạo đức đến mức này. Nhưng chương trình ngày mai là cơ hội quan trọng nhất của cô ta, tuyệt đối không thể để hai người này phá hỏng kế hoạch.

Cô ta cố nén giận, cười gượng:

'Điều kiện gì, thím cứ nói đi.'

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan cười khẽ:

'Cô đưa trước cho chúng tôi năm trăm đồng, ngay tối nay.'

Lời vừa dứt, sắc mặt Phương Yến tối sầm lại.

Cô ta nghĩ rằng họ cùng lắm chỉ đòi bốn mươi, năm mươi đồng, không ngờ lại trắng trợn đòi đến năm trăm đồng!

Cô ta nghiến răng, giọng nói đầy vẻ mỉa mai:

'Ý của chú thím là gì? Tới nước này còn muốn moi của tôi năm trăm đồng sao? Tôi đâu có nghĩa vụ chu cấp cho hai người!'

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan lập tức xua tay, giọng nói dịu lại:

'Cô Phương đừng giận, cô hiểu lầm ý chúng tôi rồi. Cô có lòng tốt giúp chúng tôi đòi lại quyền lợi, sao chúng tôi có thể vô duyên vô cớ lấy của cô năm trăm đồng được. Chuyện đó không phải là thứ mà con người nên làm.'

Dù bà ta nói vậy, nhưng Phương Yến vẫn đầy nghi ngờ:

'Vậy thím muốn gì?'

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan thong thả giải thích:

'Ý của chúng tôi là cô đưa trước năm trăm đồng tiền bảo đảm. Đến khi Tuệ Lan đưa chúng tôi tiền phụng dưỡng, chúng tôi sẽ hoàn trả lại số tiền này cho cô. Ngược lại, nếu không đòi được, số tiền năm trăm đồng đó sẽ thuộc về chúng tôi.'

Phương Yến nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.

'Dù sao thì hai người vẫn muốn tiền của tôi thôi, chẳng phải sao?'

'Chẳng phải cô cam kết sẽ giúp chúng tôi đòi được tiền chu cấp sao?' Bà ta cười khẽ. 'Đến lúc đó, cô có thể trừ đi phần đó. Nếu cô vẫn không yên tâm, chúng ta có thể viết một bản cam kết, ghi rõ rằng khi nào chúng tôi nhận được hai nghìn đồng tiền chu cấp, chúng tôi sẽ trả lại năm trăm đồng cho cô. Trường hợp chỉ nhận được một nghìn chín trăm đồng thì trả lại cô bốn trăm đồng, cứ thế mà tính. Cô thấy thế nào?'

Phương Yến không ngờ hai người này lại tính toán chi li đến thế. Ban đầu cô ta nghĩ mình đang lợi dụng họ, không ngờ ngược lại, họ lại đang muốn lợi dụng cô ta.

Nếu lỡ không lấy được tiền chu cấp từ Vương Tuệ Lan, chẳng phải cô ta sẽ mất trắng năm trăm đồng hay sao?

Nhưng nếu không đưa họ số tiền này, họ sẽ không chịu lên chương trình. Như vậy, cô ta sẽ mất cơ hội trở thành người dẫn chương trình chính thức.

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan thấy cô ta đang phân vân, liếc nhìn ông chồng rồi cả hai người nở một nụ cười ngắn ngủi.

Sau đó, bà ta nghiêm túc nhìn Phương Yến, giọng điệu đầy thách thức:

'Cô Phương, chẳng lẽ cô không chắc chắn rằng mình có thể đòi được hai nghìn đồng tiền chu cấp sao? Nếu cô không tự tin, thì chúng tôi không hợp tác nữa. Khoản tiền chu cấp đó, để chúng tôi tự đòi lấy.'"

(chỗ này Phương Yến nghĩ thông suốt rồi nên xưng hô sẽ là con - thím để giả vờ thảo mai )

Phương Yến không thể bỏ qua cơ hội này.
 

Số tiền chu cấp chắc chắn có thể đòi được, nhưng việc có lấy đủ hai ngàn đồng hay không thì cô ta không dám chắc. Ở Hải Thị, hai ngàn đồng vẫn là một khoản lớn.

Dù thế nào, cô ta cũng không còn đường lui. Chỉ cần bỏ ra năm trăm đồng, vừa có thể khiến Vương Tuệ Lan bị bêu riếu vừa giúp bản thân tiến gần hơn đến vị trí dẫn chương trình, hoàn toàn đáng giá. Nghĩ thông rồi, cô ta cũng bớt khó chịu.

"Được, con có thể đưa trước hai trăm tám mươi đồng, sáng mai sẽ bổ sung phần còn lại. Dù sao đây cũng không phải số tiền nhỏ, để tránh những phiền phức không đáng có, chúng ta nên viết một bản cam kết theo lời thím, như vậy ai cũng yên tâm hơn."

Nghe cô ta đồng ý, vợ chồng già vui vẻ nhìn nhau.

"Tốt, cứ quyết định vậy đi! Trời còn chưa tối, cô mau chuẩn bị tiền và giấy bút để viết cam kết."

"Giờ ngân hàng đóng cửa rồi, con không rút tiền được. Ngày mai con sẽ mang đến đủ, được không?"

Hai vợ chồng nhìn ra ngoài trời, thấy ngân hàng đúng là đã đóng cửa. Nhưng họ lại lo lắng cô ta về rồi sẽ đổi ý, đến lúc đó chẳng có cách nào đòi lại được tiền. Nhìn ví cô ta căng phồng, ông ta nảy ra một ý khác.

"Sáng mai cũng được... nhưng tôi thấy ví cô có hơn hai trăm đồng đấy. Hay thế này, trước mắt cứ đưa trước một phần để chúng tôi yên tâm, cam kết có thể viết ngay bây giờ. Ngày mai cô chỉ cần đưa nốt phần còn lại là được. Cô thấy sao?"

Phương Yến bực bội. Cô ta cảm thấy mình đang bị ép buộc, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Nhìn gương mặt tham lam của hai kẻ già nua, cô ta chỉ muốn giáng cho mỗi người một cái bạt tai.

Tất nhiên, ý nghĩ này chỉ có thể tồn tại trong đầu.

Cô ta kiềm chế cảm xúc, cố giữ giọng bình tĩnh:

"Nhất thiết phải gấp gáp vậy sao?"

"Đương nhiên! Cô cũng nên hiểu cho chúng tôi. Nhỡ đâu ngủ một đêm, sáng mai chúng tôi lại đổi ý không đi cùng cô làm chương trình nữa thì sao?" Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan cười nhạt. "Cứ đưa trước ít tiền, chúng tôi sẽ yên tâm ngủ ngon. Ngày mai nhận đủ số còn lại, vợ chồng tôi sẽ phối hợp hết mình với cô."

Lời này nói ra nghe cũng có lý, cơn giận trong lòng Phương Yến vơi đi một chút. Cô ta miễn cưỡng lấy hết tiền trong ví ra, đếm từng tờ một. Tổng cộng hai trăm tám mươi lăm đồng.

Cô ta lấy ra một quyển sổ làm việc màu đỏ cùng cây bút. Trong thời đại này chưa có điện thoại di động, người làm báo như cô ta luôn mang theo sổ tay để ghi chú những ý tưởng bất chợt.

Mở sổ ra, cô ta viết một bản cam kết về việc giao dịch năm trăm đồng, chia thành hai bản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK