"Ừ, vậy đi đi, nhưng cũng muộn rồi, nhớ về sớm nhé."
Á Á nghe thấy chú thím sắp ra ngoài, liền kéo áo Tần Chiêu Chiêu, nũng nịu: "Thím ơi, cho con đi với được không?"
Thanh Thanh cũng lập tức dừng chơi, hào hứng reo lên: "Con cũng muốn đi! Thím ơi, cho con đi với!"
Tần Chiêu Chiêu vốn rất thích hai đứa nhỏ, thấy chúng năn nỉ như vậy, cô mỉm cười gật đầu. Lục Quốc An không phản đối, chỉ căn dặn: "Ra ngoài thì đi xe nhé, đừng đi bộ, đường xa lắm đấy."
Khu nhà quân nhân này nằm khá xa trung tâm thành phố, muốn vào khu vực sầm uất nhất phải đi một quãng dài. May mà ở đây có tuyến xe buýt chạy qua, mỗi ngày tuy chỉ có vài chuyến nhưng cũng khá thuận tiện.
Bốn người đứng chờ xe buýt ở cổng một lúc thì xe đến. Có lẽ vì đang dịp Tết, dù trời lạnh nhưng xe lại rất đông, gần như kín chỗ. Khi lên xe, họ chỉ thấy còn một chỗ trống duy nhất. Lục Trầm không do dự nhường ghế cho Tần Chiêu Chiêu, còn mình đứng cạnh. Tần Chiêu Chiêu bế Á Á trong lòng, còn Lục Trầm ôm Thanh Thanh đứng sát bên.
Cô nhìn anh, khẽ nói: "Đưa Thanh Thanh cho em, để con bé ngồi trên đùi em. Anh đứng như vậy không an toàn đâu."
Lục Trầm lắc đầu: "Không sao đâu, anh đứng thế này cũng được. Em cứ lo cho Á Á là được rồi."
Tần Chiêu Chiêu vẫn kiên quyết: "Không sao đâu mà, để em bế đi."
"Thật sự không cần đâu, anh ổn mà."
Nhìn cảnh hai vợ chồng cứ nhường qua nhường lại, một chàng trai trẻ ngồi gần đó bỗng đứng dậy, cười nói: "Hai anh chị đừng tranh cãi nữa, tôi nhường ghế, lại đây ngồi đi."
Lục Trầm có chút ái ngại, từ chối: "Không cần đâu, tôi đứng quen rồi, cậu cứ ngồi đi."
Chàng trai cười xua tay: "Không sao đâu, tôi sắp xuống xe rồi. Anh cứ ngồi đi."
Nói rồi, cậu nhường chỗ bước sang bên cạnh. Lục Trầm cảm ơn liên tục, cuối cùng cũng ngồi xuống.
Á Á nhìn chàng trai tốt bụng, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, reo lên: "Thím ơi, anh trai này vừa đẹp mà lại tốt nữa!"
Chàng trai không ngờ lại được một cô bé nhỏ xíu khen ngợi, lập tức đỏ mặt bối rối. Tần Chiêu Chiêu bật cười, dịu dàng nói với Á Á: "Sau này lớn lên, con cũng phải học theo anh ấy, gặp ai cần giúp thì giúp ngay, biết không?"
Á Á gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: "Vâng ạ! Lớn lên con nhất định sẽ làm người tốt như anh ấy!"
Lời nói hồn nhiên của cô bé khiến cả xe đều bật cười thích thú, không ít người còn gật gù khen ngợi.
Sau đó, Tần Chiêu Chiêu bắt chuyện với chàng trai ấy mới biết cậu tên Hứa An Hoa, từng phục vụ trong quân đội ba năm, sau đó thi vào trường quân sự và hiện đang công tác trong ngành cảnh sát. Trong lúc trò chuyện, Hứa An Hoa chia sẻ nhiều suy nghĩ rất tiến bộ, thậm chí một số ý tưởng của cậu còn trở thành hiện thực sau này. Tần Chiêu Chiêu cảm thấy Hứa An Hoa chắc chắn sẽ có một tương lai sáng lạn. Một người như cậu ta, nếu ai gặp được, hẳn là một phúc lành.
Ý nghĩ đó vừa nảy ra trong đầu cô thì xe buýt dừng lại, Hứa An Hoa cũng đến nơi. Lục Trầm có chút tiếc nuối vì cuộc trò chuyện chưa được lâu, chỉ đành chào tạm biệt khi cậu bước xuống xe.
Xe tiếp tục lăn bánh, Lục Trầm khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Cậu ấy là một người không tầm thường, mới nói chuyện một lúc mà đã thấy rất hợp ý. Lâu rồi anh mới gặp được một người thú vị như vậy."
"Lúc đó, hãy kết bạn với cậu ấy đi, hoặc có thể tiến xa hơn." Tần Chiêu Chiêu mỉm cười.
"Em nói đúng. Để xem cậu ấy làm ở đồn công an nào, anh sẽ tìm gặp khi có thời gian."
Nhưng nhớ lại lời nói mập mờ của vợ, Lục Trầm nhíu mày tò mò: "Em nói 'tiến xa hơn' là sao?"
Tần Chiêu Chiêu cười bí ẩn: "Xuống xe rồi em nói."
Trên xe buýt đông đúc, chỗ ngồi san sát, cô không muốn để người khác nghe thấy cuộc trò chuyện của mình. Thấy vợ không muốn nói ngay, Lục Trầm đành nén lại sự hiếu kỳ.
Cuối cùng, xe buýt dừng trước công viên Ngọc Sơn – nơi nhộn nhịp nhất thành phố. Hai vợ chồng dắt theo hai đứa trẻ xuống xe, trước mắt họ là một khung cảnh đông đúc, rực rỡ sắc màu. Xung quanh công viên là hàng loạt cửa tiệm lớn nhỏ, đối diện là trung tâm thương mại Ngọc Sơn nổi tiếng. Hôm nay, họ cũng định ghé vào đó mua sắm.
Trung tâm thương mại có ba tầng. Tầng một chuyên bán đồ gia dụng, nội thất, nồi niêu xoong chảo. Tầng hai là thế giới thời trang với đủ loại quần áo, giày dép và mỹ phẩm. Tầng ba trưng bày trang sức từ vàng bạc đến đá quý.
Người ra vào tấp nập, tiếng trò chuyện rộn ràng. Đám đông khiến Tần Chiêu Chiêu phải nói lớn thì Lục Trầm mới nghe rõ. Á Á và Thanh Thanh tràn đầy háo hức trước cảnh tượng sầm uất này. Chúng chưa từng đến một nơi đông vui đến thế, chưa từng thấy nhiều người như vậy. Mắt sáng long lanh, hai chị em liên tục chỉ trỏ, hỏi han, còn Tần Chiêu Chiêu kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Lên đến tầng hai – khu vực bán quần áo, cô đảo mắt tìm những chiếc áo đẹp vì vốn thích ăn mặc chỉn chu. Đi một vòng, họ dừng lại trước một cửa hàng quần áo trẻ em. Bên trong, một chiếc áo khoác bông màu đỏ tươi nổi bật treo trên giá. Người bán hàng giới thiệu đó là áo phao.
"Thời này đã có áo phao rồi sao?" Tần Chiêu Chiêu thoáng ngạc nhiên.
Trước giờ, cô cứ nghĩ chỉ có áo bông dày nặng. Nhưng áo phao lại nhẹ hơn, giữ ấm tốt mà không cồng kềnh, mặc lên người chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều. Hiện tại, Á Á và Thanh Thanh vẫn đang mặc áo bông truyền thống với hàng khuy cài giữa. Cô cúi xuống hỏi cô bé:
"Á Á, con có thích chiếc áo này không? Thím mua cho con nhé?"
Đôi mắt tròn xoe sáng rực lên, Á Á cười tít mắt, reo lên: "Dạ thích ạ!"
"Vậy thử xem nào!"
Á Á hào hứng gật đầu. Tần Chiêu Chiêu cởi chiếc áo bông cũ ra rồi khoác lên người cô bé chiếc áo phao đỏ. Làn da trắng hồng càng tôn lên sắc đỏ tươi, trông bé chẳng khác nào một cô công chúa nhỏ trong tranh Tết.